Min menu

Pages

Cô gái trẻ đến phỏng vấn với chiếc dây chuyền k/ỷ v/ật của mẹ. Bất ngờ, vị chủ tịch s/ững s/ờ nhận ra chiếc v/òng c/ổ, một b/í ẩ/n qu/á kh/ứ dường như sắp sá/ng t/ỏ...

 Sân thượng tầng 20 của tòa nhà chọc trời sừng sững giữa trung tâm thành phố đón những tia nắng ban mai yếu ớt, phản chiếu lấp lánh trên tấm kính trong suốt. Bên trong, không khí căng thẳng bao trùm phòng chờ, nơi các ứng viên đang nín thở chờ đợi. Hương cà phê thoang thoảng từ quầy lễ tân không đủ xoa dịu sự lo lắng đang gặm nhấm từng người. Giữa những bộ vest lịch lãm và những gương mặt đầy kỳ vọng, An Nhiên ngồi lặng lẽ, đôi mắt nhìn xa xăm ra khoảng không vô định. Chiếc váy sơ mi trắng đơn giản, không quá cầu kỳ nhưng vẫn toát lên vẻ thanh lịch, đối lập hoàn toàn với cảm giác bất an đang cuộn trào trong lòng cô. Tay cô khẽ nắm chặt chiếc dây chuyền bằng bạc đã bạc màu, mặt dây là một viên đá sapphire nhỏ xíu, ánh lên màu xanh biếc như đôi mắt của mẹ cô. Đó là kỷ vật duy nhất mẹ để lại trước khi ra đi, và cũng là nguồn động viên lớn nhất cho cô trong cuộc sống.

An Nhiên đã vượt qua hàng trăm ứng viên để lọt vào vòng phỏng vấn cuối cùng cho vị trí Trưởng phòng Marketing tại Tập đoàn Hoàng Kim, một trong những tập đoàn đa quốc gia lớn nhất châu Á. Cơ hội này có thể thay đổi cuộc đời cô, đưa cô thoát khỏi cuộc sống chật vật, gánh nặng cơm áo gạo tiền từ ngày mẹ mất. Nhưng cảm giác lo lắng không phải đến từ sự thiếu tự tin vào năng lực bản thân, mà là một linh cảm kỳ lạ, một sự thôi thúc khó hiểu rằng cuộc phỏng vấn này sẽ không chỉ đơn thuần là một cuộc tuyển dụng. Cô không biết tại sao, nhưng trái tim cô cứ đập thình thịch như thể sắp có một biến cố lớn ập đến.



Tên cô được xướng lên. An Nhiên hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Cô bước vào căn phòng rộng lớn, nơi ánh sáng tự nhiên ngập tràn, làm nổi bật lên chiếc bàn làm việc bằng gỗ mun bóng loáng và những bức tranh trừu tượng treo trên tường. Đối diện cô là ba người. Hai người phụ trách nhân sự và một người đàn ông lớn tuổi ngồi ở giữa, ánh mắt ông sắc sảo nhưng lại ẩn chứa một sự u buồn khó tả. Đó là Chủ tịch Hoàng Kim, ông Trần Phong. An Nhiên cúi chào lịch sự, cảm thấy có một luồng điện nhẹ chạy qua khi ánh mắt cô chạm vào ông. Khuôn mặt ông Trần Phong như hóa đá, đôi mắt ông dán chặt vào chiếc dây chuyền trên cổ An Nhiên, như thể ông đang nhìn thấy một bóng ma từ quá khứ.

Sự im lặng bao trùm căn phòng, nặng nề đến nghẹt thở. An Nhiên cảm thấy hơi khó xử, cô không hiểu vì sao vị chủ tịch lại có phản ứng lạ lùng như vậy. Cô tự hỏi liệu mình có đang đeo trang sức quá lố bịch cho một buổi phỏng vấn hay không. Cô muốn giấu chiếc dây chuyền vào trong áo, nhưng cảm giác muốn bảo vệ kỷ vật của mẹ lại mạnh mẽ hơn. "Ông... ông có sao không ạ?" An Nhiên khẽ hỏi, giọng cô hơi run rẩy.

Ông Trần Phong không đáp, đôi mắt ông vẫn dán chặt vào chiếc dây chuyền. An Nhiên thấy bàn tay ông khẽ run lên, ông đưa tay vuốt vuốt thái dương như muốn xua đi một cơn đau đầu bất chợt. Cô cảm thấy một sự tò mò xen lẫn lo lắng dâng lên trong lòng. Có điều gì đó không ổn, và nó liên quan đến chiếc dây chuyền của cô.

Cuối cùng, ông Trần Phong lên tiếng, giọng ông khàn đặc như thể vừa trải qua một cơn ốm nặng. "Cô gái, cô... cô có thể cho tôi xem kỹ hơn chiếc dây chuyền đó được không?" Lời đề nghị của ông khiến An Nhiên bất ngờ. Cô hơi lưỡng lự, nhưng rồi cũng gỡ chiếc dây chuyền ra, đặt nó vào lòng bàn tay ông. Ông Trần Phong run rẩy cầm lấy chiếc dây chuyền, ngón tay ông vuốt ve viên đá sapphire, đôi mắt ông đong đầy những giọt nước mắt chực trào. "Nó... nó là của... của An..." Giọng ông nghẹn lại, không thể nói hết câu.

An Nhiên bối rối hơn bao giờ hết. Cô nhìn hai người phụ trách nhân sự, nhưng họ cũng chỉ lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sự kỳ lạ này vượt xa mọi dự đoán của cô về một buổi phỏng vấn thông thường. Cô cảm thấy trái tim mình đập liên hồi, một linh cảm mạnh mẽ đang dâng lên trong lòng cô.

Ông Trần Phong đưa mắt nhìn An Nhiên, ánh mắt ông vừa đau khổ vừa đầy hy vọng. "Cô gái, làm ơn... hãy nói cho tôi biết, chiếc dây chuyền này, nó từ đâu mà có?" Ông hỏi, giọng nói đầy thiết tha. An Nhiên cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của ông, và cô quyết định chia sẻ câu chuyện của mình. "Dạ, đây là kỷ vật của mẹ cháu. Mẹ cháu tên là Nguyễn Thị An. Bà đã mất khi cháu còn nhỏ. Bà nói đây là món quà của một người bạn cũ tặng bà khi bà còn trẻ."

Nghe đến cái tên Nguyễn Thị An, ông Trần Phong như bị sét đánh ngang tai. Ông nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo. Những ký ức bị chôn vùi từ lâu bỗng ùa về như một cơn lũ. An Nhiên thấy ông Trần Phong có vẻ rất xúc động, cô không biết phải làm gì để an ủi ông.

Sau một lúc lâu trấn tĩnh lại, ông Trần Phong nhìn An Nhiên với ánh mắt đầy phức tạp. "Nguyễn Thị An... đúng là cô ấy rồi." Ông lẩm bẩm. Ông kể cho An Nhiên nghe về một câu chuyện tình yêu dang dở từ thời tuổi trẻ của ông. "Năm đó, tôi và An yêu nhau say đắm. Cô ấy là tất cả đối với tôi. Chúng tôi đã hứa hẹn sẽ bên nhau trọn đời. Viên đá sapphire này, chính là do tôi tự tay đính vào chiếc dây chuyền, như một lời hẹn ước về một tương lai tươi sáng. Nhưng rồi, vì một hiểu lầm tai hại, tôi đã đánh mất cô ấy."

An Nhiên không dám tin vào những gì mình đang nghe. Chiếc dây chuyền mà cô luôn coi là kỷ vật của mẹ, lại là minh chứng cho một tình yêu dang dở của vị chủ tịch quyền lực này. Cả một bầu trời quá khứ bỗng chốc được hé mở, cô cảm thấy choáng váng. Cô nhìn ông Trần Phong, đôi mắt ông hiện rõ sự hối tiếc và đau khổ.

Ông Trần Phong kể tiếp, giọng ông run run, đầy sự dằn vặt. "Lúc đó, gia đình tôi phản đối kịch liệt. Tôi bị ép phải cưới một người phụ nữ khác để củng cố địa vị. Tôi đã tìm An, cố gắng giải thích, nhưng cô ấy đã biến mất. Tôi đã tìm kiếm cô ấy khắp nơi, nhưng không một chút manh mối. Tôi không biết cô ấy đã mang trong mình giọt máu của tôi." Ông Trần Phong đưa tay lên che mặt, những tiếng nấc nghẹn ngào. "Tôi đã sống trong sự hối hận suốt mấy chục năm qua. Tôi không thể tha thứ cho bản thân mình vì đã đánh mất người phụ nữ tôi yêu nhất, và cả đứa con của chúng tôi."

An Nhiên chết lặng. Cô không thể tin rằng người đàn ông ngồi trước mặt cô, vị chủ tịch của một tập đoàn lớn, lại chính là cha ruột của cô. Cả cuộc đời cô đã sống trong sự thiếu thốn tình cảm của cha, luôn tự hỏi cha mình là ai, tại sao lại bỏ rơi mẹ con cô. Giờ đây, sự thật bỗng chốc được phơi bày, đau đớn xen lẫn sự nhẹ nhõm. Nước mắt cô bắt đầu rơi.

"Mẹ cháu... mẹ cháu chưa bao giờ nói gì về cha cháu," An Nhiên nói, giọng cô nghẹn lại. "Bà ấy chỉ nói rằng bà yêu cha cháu rất nhiều, và bà chưa bao giờ hối hận vì đã có cháu." Ông Trần Phong nhìn An Nhiên, ánh mắt ông ngập tràn tình yêu thương và sự hối lỗi. "An của tôi, cô ấy vẫn luôn bao dung như vậy."

Sự thật được hé lộ khiến cả căn phòng chìm vào im lặng. Hai người phụ trách nhân sự cũng bị sốc, họ không thể tin vào những gì mình đang chứng kiến. An Nhiên cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc, cô cần thời gian để tiếp nhận tất cả những thông tin này.

Ông Trần Phong nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy tay An Nhiên. "Cha biết, con không thể chấp nhận ngay lập tức. Nhưng hãy tin cha, cha sẽ làm mọi thứ để bù đắp cho con, cho những năm tháng con đã phải chịu đựng. Cha sẽ bù đắp cho con và cả mẹ con nữa." Ông Trần Phong nhìn An Nhiên, ánh mắt ông long lanh nước.

An Nhiên vẫn còn bàng hoàng, nhưng cô cảm nhận được sự chân thành từ ông. Cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng cuộc phỏng vấn này lại dẫn đến một sự thật động trời như vậy. Nó không chỉ là một cơ hội nghề nghiệp, mà còn là một cơ hội để tìm lại nguồn cội, tìm lại người cha mà cô đã mất.

Ông Trần Phong quyết định hoãn cuộc phỏng vấn. Ông dành thời gian để nói chuyện với An Nhiên, kể cho cô nghe về cuộc đời ông, về những thăng trầm ông đã trải qua, và đặc biệt là về tình yêu sâu đậm ông dành cho mẹ cô. An Nhiên lắng nghe, cảm nhận được sự ấm áp và tình cảm từ người cha mà cô chưa bao giờ biết đến. Mặc dù vẫn còn nhiều câu hỏi chưa được giải đáp, nhưng cô cảm thấy một sự bình yên lạ thường.

Ngày hôm sau, tin tức về việc An Nhiên được nhận vào vị trí Trưởng phòng Marketing tại Tập đoàn Hoàng Kim lan truyền nhanh chóng. Mặc dù cô đã chứng minh được năng lực của mình trong các vòng thi trước, nhưng không ai biết được lý do thực sự đằng sau quyết định này. An Nhiên bắt đầu công việc với một tâm trạng phức tạp. Cô vừa hạnh phúc vì cơ hội mới, vừa bối rối trước mối quan hệ bất ngờ với ông Trần Phong. Cô tự nhủ, cô cần thời gian để chấp nhận sự thật này.

Vài tuần sau, An Nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ ông Trần Phong. Ông mời cô đến dùng bữa tại nhà riêng của ông. Cô lưỡng lự một lúc, nhưng rồi cũng đồng ý. Khi bước vào căn biệt thự sang trọng, An Nhiên cảm thấy choáng ngợp. Ông Trần Phong đang chờ cô ở cửa, nụ cười hiền hậu trên môi. Bữa ăn diễn ra trong không khí ấm cúng. Ông Trần Phong kể cho An Nhiên nghe về tuổi thơ của ông, về những kỷ niệm đẹp với mẹ cô. Ông còn cho cô xem những bức ảnh cũ của mẹ cô, những bức ảnh mà cô chưa từng được thấy. An Nhiên cảm thấy như mình đang được sống lại những ký ức mà cô đã bỏ lỡ.

Mỗi ngày trôi qua, mối quan hệ giữa An Nhiên và ông Trần Phong càng trở nên khăng khít. Ông Trần Phong dành nhiều thời gian cho An Nhiên, đưa cô đi thăm những nơi mà ông và mẹ cô từng hẹn hò, kể cho cô nghe những câu chuyện tình yêu của họ. An Nhiên dần cảm nhận được sự quan tâm, yêu thương từ người cha này. Cô nhận ra rằng, dù thời gian có trôi đi, nhưng tình yêu ông dành cho mẹ cô vẫn vẹn nguyên, và giờ đây, tình yêu đó được ông truyền sang cô.

Một ngày nọ, ông Trần Phong đưa An Nhiên đến một nghĩa trang nhỏ nằm trên một ngọn đồi thoai thoải, nơi mẹ cô yên nghỉ. An Nhiên chưa bao giờ đến đây một mình, nhưng lần này, có cha cô ở bên. Ông Trần Phong đặt một bó hoa cẩm tú cầu trắng muốt lên mộ mẹ cô, đôi mắt ông ngấn lệ. "An, anh đã tìm thấy con gái của chúng ta rồi. Em thấy không, con bé giống em biết bao nhiêu." An Nhiên cũng không kìm được nước mắt. Cô cảm thấy một sự kết nối sâu sắc giữa ba người, một gia đình đã bị chia cắt bởi định mệnh, giờ đây lại được đoàn tụ.

An Nhiên không chỉ tìm được cha, mà cô còn tìm được một gia đình. Cô có thêm một người chị gái cùng cha khác mẹ, Trần Bảo Ngọc, con gái của ông Trần Phong và người vợ sau của ông. Ban đầu, Bảo Ngọc có vẻ khó chấp nhận An Nhiên, nhưng sau một thời gian tiếp xúc, cô nhận ra An Nhiên là một người chân thành, tốt bụng. Dần dần, hai chị em trở nên thân thiết, cùng nhau chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống.

Trong công việc, An Nhiên chứng tỏ năng lực vượt trội của mình. Cô đưa ra những ý tưởng sáng tạo, mang lại hiệu quả cao cho tập đoàn. Ông Trần Phong rất tự hào về con gái mình. Ông thường xuyên dành lời khen ngợi An Nhiên trước mặt các nhân viên khác, khiến An Nhiên cảm thấy rất vui và được động viên. Cuộc sống của An Nhiên bước sang một trang mới, tràn đầy hy vọng và hạnh phúc.

Tuy nhiên, cuộc sống không phải lúc nào cũng êm đềm. Một ngày nọ, một thông tin động trời xuất hiện trên mặt báo: "Chủ tịch Tập đoàn Hoàng Kim bị cáo buộc biển thủ công quỹ." Tin tức này gây chấn động dư luận, khiến cổ phiếu của tập đoàn sụt giảm nghiêm trọng. An Nhiên bị sốc. Cô biết cha mình là một người liêm khiết, không thể nào làm những việc như vậy. Cô quyết tâm tìm ra sự thật để minh oan cho cha.

An Nhiên bắt đầu điều tra. Cô lặn lội đến những nơi xa xôi, gặp gỡ những người có liên quan, tìm kiếm những manh mối nhỏ nhất. Cô làm việc không ngừng nghỉ, gần như quên ăn quên ngủ. Ban đầu, ông Trần Phong không muốn An Nhiên dính vào chuyện này, ông sợ cô gặp nguy hiểm. Nhưng An Nhiên vẫn kiên quyết. Cô tin rằng, nếu cô không làm, thì sẽ không ai làm.

Trong quá trình điều tra, An Nhiên phát hiện ra một âm mưu lớn. Một số kẻ trong nội bộ tập đoàn đã cấu kết với nhau để hãm hại ông Trần Phong, chiếm đoạt tài sản của ông. Kẻ cầm đầu không ai khác chính là Trần Văn, người em trai cùng cha khác mẹ của ông Trần Phong, người đã luôn ghen tị với sự thành công của ông. An Nhiên cảm thấy vô cùng tức giận và thất vọng khi biết được sự thật này.

Với sự giúp đỡ của Bảo Ngọc và một số nhân viên trung thành của tập đoàn, An Nhiên đã thu thập đủ bằng chứng để vạch trần âm mưu của Trần Văn. Cô trình báo vụ việc cho cơ quan chức năng, và Trần Văn cùng đồng bọn đã bị bắt giữ. Tập đoàn Hoàng Kim thoát khỏi nguy cơ sụp đổ, và ông Trần Phong được minh oan.

Sau vụ việc này, An Nhiên được mọi người trong tập đoàn nể trọng. Ông Trần Phong càng thêm yêu thương và tin tưởng An Nhiên. Ông quyết định trao lại quyền điều hành tập đoàn cho An Nhiên. "Con gái, con đã chứng tỏ được bản lĩnh và sự thông minh của mình. Cha tin rằng con sẽ đưa Hoàng Kim phát triển hơn nữa." Ông Trần Phong nói, ánh mắt ông đầy tự hào.

An Nhiên không ngừng cố gắng, cô tiếp tục phát triển tập đoàn Hoàng Kim, đưa nó lên một tầm cao mới. Cô cũng dành thời gian chăm sóc cho ông Trần Phong, cho Bảo Ngọc, và những người thân yêu của mình. Cuộc sống của cô giờ đây tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Cô đã tìm thấy một gia đình, một sự nghiệp, và một tình yêu thương vô bờ bến.

Chiếc dây chuyền bằng bạc với viên đá sapphire nhỏ xíu vẫn luôn được An Nhiên đeo trên cổ. Nó không chỉ là kỷ vật của mẹ, mà còn là biểu tượng của một hành trình đầy bất ngờ, một câu chuyện tình yêu dang dở được hàn gắn, và một gia đình được đoàn tụ. Mỗi khi nhìn vào chiếc dây chuyền, An Nhiên lại nhớ về mẹ, về những gì cô đã trải qua, và về những điều kỳ diệu mà cuộc sống đã mang lại cho cô. Cô hiểu rằng, hạnh phúc không phải là điểm đến, mà là cả một hành trình. Và trên hành trình đó, cô đã tìm thấy tất cả những gì cô từng mong ước.

An Nhiên đứng trên sân thượng tầng 20, nhìn ra thành phố nhộn nhịp bên dưới. Những tia nắng ban mai vẫn phản chiếu lấp lánh trên tấm kính, nhưng giờ đây, chúng không còn mang theo sự lo lắng hay bất an nữa. Thay vào đó, chúng là biểu tượng của một khởi đầu mới, một tương lai tươi sáng. Cô mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện và tràn đầy hy vọng.