Min menu

Pages

Cô gái trẻ mang theo sợi dây chuyền k/ỷ v/ật của mẹ đến buổi phỏng vấn. Bất ngờ, vị chủ tịch đã l/ặng ng/ười khi nhận ra chiếc v/òng c/ổ ấy, một b/í ẩ/n từ qu/á kh/ứ dường như sắp được h/é l/ộ...

 Năm 2024, Hà Nội như chìm trong một buổi sáng đầu hè oi ả, nhưng trong phòng chờ của Tập đoàn Hoàng Gia, không khí lại đặc quánh sự căng thẳng. Hạ An, cô gái 24 tuổi với mái tóc đen dài xõa ngang vai, ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế bọc da, đôi tay đan chặt vào nhau. Mặc dù đã chuẩn bị rất kỹ cho buổi phỏng vấn vị trí trợ lý giám đốc marketing này, trái tim cô vẫn đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh, cảm nhận sự mát lạnh của sợi dây chuyền mặt đá sapphire vẫn luôn nằm gọn ghẽ dưới lớp áo sơ mi. Đó là kỷ vật duy nhất mẹ để lại, một bảo vật vô giá mang theo cả ký ức lẫn niềm hy vọng.

Hạ An vuốt nhẹ mặt đá, cảm nhận sự nhẵn nhụi, lạnh lẽo của nó. Chiếc dây chuyền này đã theo cô từ những ngày thơ bé, là điểm tựa tinh thần mỗi khi cô yếu lòng. Mẹ cô đã qua đời khi cô mới lên mười, để lại Hạ An bơ vơ trong vòng tay bà ngoại. Cuộc sống thiếu thốn tình thương của cha mẹ đã sớm tôi luyện Hạ An thành một cô gái độc lập, mạnh mẽ. Cô luôn tự nhủ phải cố gắng gấp đôi người khác để đạt được thành công, để xứng đáng với sự hy sinh của mẹ và bà. Buổi phỏng vấn hôm nay chính là một bước ngoặt lớn, một cơ hội để cô chứng tỏ bản thân.



Khi tên Hạ An được xướng lên, cô đứng dậy, bước chân vững vàng tiến vào căn phòng rộng lớn. Ánh nắng từ ô cửa kính hắt vào, khiến căn phòng bừng sáng. Đối diện cô là ba vị giám đốc, và ở vị trí trung tâm, người đàn ông với mái tóc điểm bạc, ánh mắt sắc sảo nhưng ẩn chứa sự trầm tư, chính là Chủ tịch Trần Hạo Nam – huyền thoại trong giới kinh doanh. Ông là người cô luôn ngưỡng mộ, là biểu tượng của sự thành công và quyền lực.

Buổi phỏng vấn diễn ra suôn sẻ hơn cô tưởng. Hạ An tự tin trình bày về kiến thức, kinh nghiệm và những ý tưởng sáng tạo của mình. Chủ tịch Hạo Nam lắng nghe một cách chăm chú, thỉnh thoảng lại gật đầu tán thưởng. Đến phần hỏi đáp, khi Hạ An đưa tay lên vuốt mái tóc để lộ một phần sợi dây chuyền ở cổ, ánh mắt Chủ tịch Hạo Nam bỗng khựng lại. Khuôn mặt ông biến sắc, từ vẻ điềm tĩnh thường ngày chuyển sang một sự ngỡ ngàng, rồi dần dần là kinh ngạc tột độ. Ông nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền, đôi mắt mở to, bàn tay vô thức siết chặt chiếc bút trên bàn.

Hạ An cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đầy ám ảnh của Chủ tịch Hạo Nam. Một sự im lặng bao trùm căn phòng, nặng nề đến khó thở. "Cô... sợi dây chuyền đó... cô có thể cho tôi xem kỹ hơn được không?" Giọng ông khàn đặc, xen lẫn chút run rẩy. Hạ An hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cởi chiếc dây chuyền ra và đặt lên bàn. Chủ tịch Hạo Nam đưa tay run rẩy chạm vào mặt đá sapphire, ánh mắt ông như lạc vào một cõi xa xăm nào đó. Ông khẽ nhắm mắt, một tiếng thở dài thoát ra từ lồng ngực, như thể ông vừa trút bỏ được một gánh nặng vô hình.

"Sợi dây chuyền này... của mẹ cô phải không?" Ông hỏi, giọng nói vẫn còn nghẹn ngào. Hạ An gật đầu, lòng đầy bối rối. "Vâng, là kỷ vật của mẹ cháu. Mẹ cháu đã qua đời khi cháu còn nhỏ." Chủ tịch Hạo Nam không nói gì, ông chỉ đưa tay lên che đi đôi mắt đang đỏ hoe. Hai vị giám đốc còn lại nhìn nhau khó hiểu, không dám lên tiếng. Buổi phỏng vấn vốn trang trọng bỗng chốc biến thành một khung cảnh kỳ lạ, đầy cảm xúc. Hạ An cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ len lỏi trong tim, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Sau vài phút im lặng, Chủ tịch Hạo Nam hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Ông trả lại sợi dây chuyền cho Hạ An, đôi mắt vẫn không rời khỏi cô. "Tôi... tôi xin lỗi. Có lẽ chúng ta cần một buổi nói chuyện riêng. Cô có thể chờ tôi ở phòng khách riêng một lát được không?" Giọng ông đầy vẻ trịnh trọng, không còn là phong thái của một chủ tịch đang phỏng vấn ứng viên. Hạ An dù băn khoăn nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Cô thu mình vào góc phòng khách, trái tim đập liên hồi. Hàng vạn câu hỏi cứ xoáy vào tâm trí cô. Chiếc dây chuyền này có ý nghĩa gì đối với Chủ tịch Hạo Nam? Liệu có phải ông biết mẹ cô? Hay đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?

Mười lăm phút sau, Chủ tịch Hạo Nam bước vào phòng. Ông không còn vẻ căng thẳng như trước, nhưng ánh mắt vẫn ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm. Ông ngồi đối diện Hạ An, hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu câu chuyện, giọng nói trầm ấm như một lời tự sự. "Sợi dây chuyền này... là của một người phụ nữ rất đặc biệt. Cô ấy tên là Nguyễn Thị Thanh Mai. Và cô ấy... chính là mẹ của cô." Lời nói của Chủ tịch Hạo Nam như tiếng sét đánh ngang tai Hạ An. Cô sững sờ, không tin vào tai mình. Mẹ cô? Sao mẹ cô lại có liên quan đến vị chủ tịch vĩ đại này?

Chủ tịch Hạo Nam kể tiếp, giọng ông như lạc vào miền ký ức xa xăm. "Ngày xưa, Thanh Mai là tình yêu đầu của tôi. Chúng tôi quen nhau từ thời sinh viên, cùng nhau vượt qua bao khó khăn. Thanh Mai là một cô gái tài năng, lương thiện và vô cùng kiên cường. Sợi dây chuyền này là món quà tôi tặng cô ấy vào ngày kỷ niệm tình yêu đầu tiên của chúng tôi. Đó là một viên sapphire xanh, tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu và sự chân thành. Chúng tôi đã từng hứa sẽ kết hôn, sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc." Hạ An lắng nghe, đôi mắt mở to, lòng đầy bão tố. Một phần của cô cảm thấy khó tin, nhưng một phần khác lại cảm thấy như một mảnh ghép còn thiếu trong cuộc đời mình đang dần được lấp đầy.

Ông tiếp tục, giọng nói nghẹn ngào. "Nhưng rồi, bi kịch ập đến. Gia đình tôi gặp biến cố lớn, công ty của cha tôi gần như phá sản. Để cứu vãn tình thế, tôi buộc phải chấp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt với con gái của một đối tác lớn. Tôi đã cố gắng giải thích cho Thanh Mai, nhưng cô ấy quá đau khổ và thất vọng. Cô ấy biến mất, không một lời từ biệt. Tôi tìm kiếm khắp nơi, nhưng không có tin tức gì. Tôi không biết cô ấy đã mang thai... cho đến tận bây giờ." Ông đưa tay lên miết nhẹ khóe mắt. Hạ An nhìn ông, nỗi bàng hoàng dần nhường chỗ cho sự thấu hiểu. Cô cảm thấy một nỗi chua xót dâng lên trong lòng, một phần vì mẹ cô đã phải chịu đựng nhiều như vậy, một phần vì bản thân cô đã sống mà không hề hay biết về người cha ruột của mình.

"Khi Thanh Mai bỏ đi, tôi tưởng mình đã mất cô ấy mãi mãi. Tôi đắm chìm vào công việc, cố gắng vực dậy công ty gia đình. Cuộc hôn nhân sắp đặt của tôi không hạnh phúc, nhưng tôi vẫn cố gắng duy trì vì trách nhiệm. Trong sâu thẳm, tôi luôn mang theo nỗi ân hận và niềm đau đáu về Thanh Mai. Tôi không bao giờ nghĩ rằng, sau bao nhiêu năm, tôi lại có thể gặp lại con gái của mình, và con bé lại mang theo sợi dây chuyền mà tôi đã tặng cho mẹ con." Ông Hạo Nam nhìn Hạ An, ánh mắt đầy trìu mến và xót xa. Hạ An cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của ông. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng cô, vừa là sự ngỡ ngàng, vừa là sự nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng biết được một phần sự thật về quá khứ của mẹ mình.

Hạ An không biết phải nói gì. Cô chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc dây chuyền trên tay, nó bỗng trở nên nặng trĩu hơn bao giờ hết. Đây không chỉ là kỷ vật của mẹ, mà còn là sợi dây kết nối cô với một phần quá khứ mà cô chưa từng biết đến, với người cha ruột của mình. Cảm xúc lẫn lộn, từ sự ngạc nhiên, bàng hoàng, đến một chút tức giận vì sự thật bị che giấu, nhưng rồi tất cả lại tan chảy bởi sự thấu hiểu và xót xa cho cuộc đời mẹ cô. Cô cảm thấy một nỗi buồn sâu thẳm cho tình yêu dang dở của cha mẹ, và cho những năm tháng mình đã lớn lên mà không có sự hiện diện của một người cha.

"Vậy... vậy tại sao mẹ lại không bao giờ nói cho con biết?" Hạ An hỏi, giọng cô run run. "Bà ngoại cũng chưa bao giờ kể cho con về chuyện này." Chủ tịch Hạo Nam thở dài. "Chắc hẳn mẹ con không muốn con phải chịu đựng những tổn thương mà cô ấy đã trải qua. Cô ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ, luôn muốn con được sống một cuộc sống bình yên, không bị ảnh hưởng bởi quá khứ phức tạp của cha mẹ. Còn về bà ngoại con, có lẽ bà cũng muốn bảo vệ con." Ông nhìn Hạ An đầy vẻ áy náy. "Tôi xin lỗi vì đã không biết đến sự tồn tại của con sớm hơn. Tôi xin lỗi vì đã để con phải lớn lên mà không có cha."

Hạ An im lặng một lúc lâu, cố gắng tiêu hóa tất cả những thông tin chấn động này. Cô cảm thấy một sự trống rỗng trong lòng, như thể một phần ký ức của cô bỗng nhiên được lấp đầy, nhưng cùng lúc đó lại mở ra một khoảng trống mới về một quá khứ đầy bí ẩn. Nỗi buồn về mẹ, về những năm tháng cô đơn của mẹ, bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô nhìn sợi dây chuyền trên tay, bỗng thấy nó không còn đơn thuần là một món trang sức, mà là một minh chứng sống động cho một câu chuyện tình yêu đầy bi kịch, một câu chuyện đã định hình nên cuộc đời cô.

"Vậy... vậy cháu có được nhận vào làm không?" Hạ An hỏi, giọng cô bất giác nhỏ lại. Chủ tịch Hạo Nam khẽ mỉm cười, nụ cười hiền hậu hiếm thấy. "Tất nhiên rồi, con gái. Không chỉ là vị trí trợ lý giám đốc marketing, mà là bất cứ vị trí nào con muốn. Cha sẽ bù đắp cho con tất cả những gì con đã thiếu thốn bấy lâu nay." Ông vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Hạ An. Hơi ấm từ bàn tay ông truyền sang, khiến Hạ An cảm thấy một cảm giác lạ lẫm, vừa thân thuộc, vừa xa lạ. Đây là lần đầu tiên cô được một người đàn ông ngoài ông ngoại và những người bạn thân chạm vào tay mình một cách trìu mến như vậy.

Sau cuộc nói chuyện đó, Hạ An bắt đầu một chương mới trong cuộc đời mình. Cô không chỉ được nhận vào Tập đoàn Hoàng Gia, mà còn được Chủ tịch Hạo Nam giới thiệu là con gái của ông. Tin tức này gây chấn động toàn bộ công ty và giới kinh doanh. Có người ngưỡng mộ, có người ghen tị, có người lại tỏ ra nghi ngờ. Hạ An ban đầu cảm thấy áp lực và có chút không thoải mái khi bỗng nhiên trở thành tâm điểm của sự chú ý. Cô không muốn mọi người nghĩ rằng cô được ưu ái chỉ vì là con gái chủ tịch, cô muốn chứng minh năng lực của bản thân bằng chính nỗ lực của mình.

Chủ tịch Hạo Nam cũng bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho Hạ An. Ông kể cho cô nghe nhiều hơn về mẹ Thanh Mai, về những kỷ niệm đẹp của hai người, về tính cách, sở thích của mẹ. Qua những câu chuyện của ông, Hạ An dần hình dung ra một người mẹ khác, không chỉ là người phụ nữ lặng lẽ trong ký ức thơ bé, mà là một cô gái trẻ trung, đầy nhiệt huyết, một tình yêu lớn của cha mình. Những câu chuyện đó giúp Hạ An hiểu sâu sắc hơn về tình yêu của cha mẹ, về sự hy sinh của mẹ, và về nỗi đau mà cả hai đã phải trải qua.

Hạ An cũng bắt đầu học cách gọi Chủ tịch Hạo Nam là "cha". Ban đầu, từ này nghe thật xa lạ, nhưng dần dần, cô cảm thấy nó tự nhiên hơn. Ông Hạo Nam cũng rất quan tâm đến cô, không chỉ trong công việc mà còn trong cuộc sống cá nhân. Ông đưa cô đi ăn, đi chơi, bù đắp cho cô những năm tháng thiếu thốn tình cảm cha con. Dù vậy, trong sâu thẳm tâm hồn Hạ An, vẫn còn đó một nỗi dằn vặt. Cô không thể nào hoàn toàn chấp nhận việc mẹ mình đã giấu giếm một bí mật lớn như vậy. Cô tự hỏi, liệu mẹ có hối hận về quyết định của mình không? Liệu mẹ có hạnh phúc khi sống một mình và nuôi cô khôn lớn?

Một buổi tối, Hạ An tìm thấy một cuốn nhật ký cũ của mẹ trong những món đồ bà ngoại để lại. Từng trang giấy đã ngả vàng, nét chữ của mẹ vẫn thanh thoát, mềm mại. Đọc cuốn nhật ký, Hạ An như được sống lại cuộc đời của mẹ. Mẹ cô đã viết về nỗi đau khi phải rời xa người mình yêu, về sự giằng xé khi quyết định giấu đi sự thật về đứa con. Mẹ viết về những khó khăn khi một mình nuôi con, về những đêm dài thức trắng. Nhưng trên tất cả, mẹ viết về tình yêu vô bờ bến dành cho Hạ An, về niềm hạnh phúc khi nhìn cô lớn lên từng ngày. Mẹ Thanh Mai đã từng viết: "Dù cuộc đời có nghiệt ngã đến đâu, chỉ cần có con bên cạnh, mẹ vẫn cảm thấy hạnh phúc và bình yên."

Đọc đến đó, nước mắt Hạ An lăn dài. Cô hiểu rằng, mẹ cô không hề hối hận. Mẹ đã chọn con đường đó vì tình yêu thương vô bờ bến dành cho cô, vì muốn cô có một cuộc sống bình yên, không vướng bận những rắc rối của người lớn. Mẹ đã mạnh mẽ đến nhường nào để vượt qua tất cả, để nuôi cô khôn lớn. Hạ An cảm thấy một nỗi ân hận sâu sắc vì đã từng nghi ngờ mẹ. Giờ đây, cô chỉ muốn ôm mẹ vào lòng và nói rằng cô yêu mẹ biết nhường nào. Cuốn nhật ký đã giúp Hạ An giải tỏa mọi khúc mắc trong lòng, gỡ bỏ mọi gánh nặng cảm xúc, và cô cảm thấy sự kết nối với mẹ mình trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Sau khi đọc cuốn nhật ký, Hạ An tìm gặp cha Hạo Nam. Cô chia sẻ với ông những gì đã đọc được, và cả hai cùng nhau khóc, cùng nhau xoa dịu những vết thương lòng đã ngủ yên bấy lâu. Ông Hạo Nam cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều khi biết rằng Thanh Mai đã sống một cuộc đời trọn vẹn, dù không có ông bên cạnh. Tình cảm cha con giữa họ ngày càng gắn bó. Hạ An không còn cảm thấy áp lực hay gượng gạo khi ở bên cha. Cô cảm nhận được tình yêu thương chân thành mà ông dành cho mình, và cô cũng đáp lại bằng một tình yêu thương sâu sắc, một tình yêu mà cô chưa từng nghĩ mình sẽ có được.

Trong công việc, Hạ An nhanh chóng chứng tỏ năng lực của mình. Với sự thông minh, nhiệt huyết và những ý tưởng sáng tạo, cô đã mang đến làn gió mới cho phòng marketing. Những chiến dịch của cô đạt được thành công vang dội, giúp Tập đoàn Hoàng Gia củng cố vị thế trên thị trường. Cô làm việc không ngừng nghỉ, chứng minh cho mọi người thấy rằng cô đạt được vị trí này không phải nhờ mối quan hệ, mà là nhờ chính tài năng và sự nỗ lực của bản thân.

Một ngày nọ, một người phụ nữ trung niên tìm đến gặp Hạ An. Bà tự giới thiệu là bạn thân của mẹ Thanh Mai. Người phụ nữ này kể cho Hạ An nghe một bí mật khác. Sau khi rời xa Chủ tịch Hạo Nam, mẹ Thanh Mai đã không sống một mình. Bà đã gặp và kết hôn với một người đàn ông khác – một kiến trúc sư hiền lành, yêu thương mẹ cô hết mực. Họ đã có một cuộc sống hạnh phúc bên nhau cho đến khi mẹ cô qua đời vì bệnh nặng. Người đàn ông đó, dù không phải cha ruột của Hạ An, nhưng đã yêu thương và chăm sóc cô như con đẻ trong những năm tháng cuối đời của mẹ.

Twist này khiến Hạ An hoàn toàn bất ngờ. Cô cảm thấy một sự phức tạp trong cảm xúc. Một mặt, cô mừng cho mẹ vì đã tìm thấy hạnh phúc, nhưng mặt khác, cô lại cảm thấy có lỗi với cha Hạo Nam. Ông đã đau khổ bấy lâu nay vì nghĩ rằng mẹ cô sống cô đơn, trong khi sự thật lại không phải vậy. Hạ An quyết định không giấu giếm cha mình. Cô kể cho ông nghe về người đàn ông đã ở bên mẹ, về cuộc sống hạnh phúc của mẹ. Chủ tịch Hạo Nam ban đầu có chút hụt hẫng, nhưng rồi ông mỉm cười. "Thanh Mai xứng đáng được hạnh phúc. Cha mừng vì cô ấy đã tìm thấy được bến đỗ bình yên. Điều quan trọng nhất là con, con đã lớn lên khỏe mạnh và thành công."

Cuộc hôn nhân của Chủ tịch Hạo Nam với người vợ cũ cũng đã kết thúc. Bà vợ sau nhiều năm sống trong sự xa cách và lạnh nhạt đã quyết định ly hôn để tìm kiếm hạnh phúc riêng. Ông Hạo Nam giờ đây hoàn toàn tự do. Ông dành hết tình cảm và sự quan tâm cho Hạ An, cùng cô xây dựng một mối quan hệ cha con bền chặt, thấu hiểu và yêu thương. Hạ An cũng gặp được một người đàn ông tốt, một đồng nghiệp trong công ty, người luôn ủng hộ và yêu thương cô. Hai người cùng nhau vun đắp tình yêu và có một cái kết đẹp.

Nhiều năm sau, Hạ An trở thành một nữ doanh nhân thành đạt, tiếp quản vị trí giám đốc điều hành của Tập đoàn Hoàng Gia. Cô không chỉ kế thừa sự nghiệp của cha mà còn phát triển nó lên một tầm cao mới. Cô trở thành một người phụ nữ quyền lực, nhưng vẫn giữ được sự ấm áp, nhân ái. Cô thường xuyên về thăm bà ngoại, chăm sóc bà chu đáo. Bà ngoại nhìn cô cháu gái trưởng thành, mạnh mẽ, và thầm mỉm cười. Bà biết rằng, dù mẹ Hạ An đã không còn, nhưng cô vẫn đang sống một cuộc đời ý nghĩa, đầy đủ tình yêu thương.

Một buổi chiều, Hạ An đứng trên ban công văn phòng, nhìn xuống thành phố đang lên đèn. Sợi dây chuyền sapphire vẫn lấp lánh trên cổ cô. Giờ đây, nó không còn là biểu tượng của nỗi đau hay sự mất mát, mà là biểu tượng của tình yêu, của sự tha thứ, và của những bí mật được hé lộ. Cô đã tìm thấy người cha ruột của mình, đã hiểu được cuộc đời của mẹ, và đã xây dựng một cuộc sống hạnh phúc cho riêng mình. Dù quá khứ có nhiều khúc mắc, nhưng cuối cùng, tất cả đều đã được giải tỏa, để lại một cái kết trọn vẹn và đầy ý nghĩa. Hạ An cảm thấy một sự bình yên sâu sắc trong tâm hồn, biết ơn cuộc đời vì đã mang đến cho cô những người thân yêu, và vì đã cho cô cơ hội để sống một cuộc đời trọn vẹn, đúng như ước nguyện của mẹ.