Chiếc xe sang lặng lẽ dừng lại trước căn nhà lụp xụp nép mình giữa con hẻm nhỏ ẩm thấp. Mưa đêm qua vẫn còn đọng lại trên mái tôn rỉ sét, những giọt nước tí tách rơi xuống khoảng sân chật hẹp. Người đàn ông bước xuống xe, tay ôm chiếc thùng quà từ thiện, dáng vẻ bình thản nhưng ánh mắt lại dõi về phía căn nhà với một chút chần chừ.
Anh là chủ tịch một tập đoàn lớn, tên là Khải. Người ta biết đến anh như một doanh nhân tài ba, giàu có và lạnh lùng. Nhưng rất ít người biết, trong anh vẫn còn một góc dịu dàng dành cho những mảnh đời khốn khó – một phần vì quá khứ, một phần vì nỗi cô đơn anh chẳng bao giờ thừa nhận.
Căn nhà cũ kỹ phát ra tiếng ho sù sụ của một người lớn tuổi. Khải nhẹ nhàng gõ cửa, giọng nói trầm ấm vang lên: “Bà ơi, con mang quà từ thiện đến.” Cánh cửa mở ra một khe nhỏ, rồi rộng dần. Một bà lão lưng còng, tóc bạc như sương, gầy gò và đôi mắt mờ đục nheo lại nhìn anh.
“Cảm ơn cậu… trời ơi, cảm ơn trời đã cho tôi gặp người tốt như cậu…” Giọng bà run run, bàn tay run rẩy đón lấy chiếc thùng. Khải mỉm cười nhè nhẹ, đưa mắt nhìn quanh căn nhà – chẳng có gì ngoài chiếc giường ọp ẹp, vài món đồ cũ và một khung ảnh đặt ngay ngắn trên bàn gỗ mục nát.
Anh bước lại gần, ánh mắt vô thức dừng lại ở khung ảnh. Chỉ một giây sau đó, toàn thân anh khựng lại, hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng. Trong ảnh là một người phụ nữ trẻ, mái tóc dài, đôi mắt sáng rực và nụ cười tỏa nắng – người mà anh đã chôn chặt trong ký ức suốt hơn mười năm.
“Bà ơi… cô gái trong ảnh là ai vậy ạ?” Khải hỏi, giọng khàn đi vì xúc động.
Bà lão run run bưng bức ảnh, ánh mắt như trôi về một thời xa xăm. “Là cháu gái tôi… nó mất rồi. Tội nghiệp, chết trẻ. Tên là Hạ.”
Tên gọi ấy như một nhát dao cứa vào lòng anh. Hạ – mối tình đầu của anh, người con gái anh từng hứa sẽ cùng nhau đi đến cuối đời. Họ chia tay trong nước mắt khi anh được học bổng du học, còn cô thì từ chối rời khỏi quê hương. Mười năm trôi qua, anh không thể liên lạc, cũng không bao giờ nghe tin gì về cô. Và giờ đây, cô đã… mất?
Khải ngồi phịch xuống chiếc ghế cũ, lòng rối như tơ vò. “Bà… bà nói cô ấy mất… từ bao giờ ạ?”
Bà lão lau nước mắt, giọng đứt quãng. “Ba năm rồi. Tai nạn. Lúc đó… nó có đứa con nhỏ, giờ gửi nhà người quen rồi.”
Tim Khải như bị bóp nghẹt. Anh không biết cô đã có con, càng không ngờ rằng cô ra đi khi còn dang dở cuộc sống. Bất giác, anh nhìn quanh – trong căn nhà này, từng chi tiết như mang hơi thở của Hạ: mấy quyển sách cũ, chiếc khăn tay thêu hoa, cả cây đàn ghi-ta bụi phủ vẫn còn góc phòng.
“Bà ơi… cho con hỏi… đứa bé đó… nó đang ở đâu ạ?”
“Ở trại trẻ mồ côi ngoài thị trấn. Mỗi tháng tôi xin phép nhà người quen thăm một lần. Nó ngoan lắm… giống mẹ nó.”
Đêm ấy, Khải không ngủ. Hình ảnh của Hạ, nụ cười của cô, ánh mắt của bà lão – tất cả quẩn quanh trong tâm trí anh như một thước phim tua chậm. Anh quyết định đi đến trại trẻ vào sáng hôm sau. Không hiểu vì điều gì, chỉ biết trái tim anh thôi thúc một cách mãnh liệt.
Đứa trẻ đứng lặng trong góc sân, mái tóc rối bù, đôi mắt to tròn nhưng ánh nhìn lạnh lẽo như người lớn. Khải tiến lại gần, nhẹ nhàng cúi xuống. “Cháu tên gì?”
“Con tên là Lam… mẹ con là Hạ.” Giọng đứa trẻ nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát. Khải cảm thấy như cả thế giới ngừng lại. Đôi mắt ấy – giống hệt Hạ. Bờ môi, dáng đứng, tất cả như đang tái hiện hình ảnh của người anh từng yêu thương tha thiết.
Anh trở lại nhiều lần sau đó. Dẫn Lam đi ăn, chơi trò chơi, kể chuyện. Đứa trẻ dần mở lòng. Trong ánh mắt Lam, có sự cô đơn của một đứa trẻ mất mẹ, có khát khao được yêu thương nhưng chưa từng được gọi là "bố", chưa từng được nắm tay ai bước qua đường mà không sợ.
Ba tháng sau, Khải đưa ra quyết định khiến cả ban giám đốc sửng sốt – anh xin nhận nuôi Lam. Nhiều người đồn rằng chủ tịch lớn vì thương cảm nên nhận con gái của một người lạ. Nhưng chỉ anh biết, Lam không phải người lạ. Đó là giọt máu của người phụ nữ mà anh từng không thể giữ lại.
Khi thủ tục nhận nuôi hoàn tất, bà lão rưng rưng nước mắt, nắm lấy tay Khải. “Nó có cha rồi… chắc Hạ cũng yên lòng.”
Lam sống cùng Khải trong căn biệt thự lớn, được học trường quốc tế, có người chăm sóc từng li từng tí. Nhưng Khải không giao Lam cho người giúp việc. Anh tự tay chải tóc, chuẩn bị bữa sáng, đưa đón con đi học, kể chuyện mỗi tối. Một người đàn ông từng sống trong thế giới chỉ toàn hợp đồng và quyền lực, giờ đây lại học cách lắng nghe một trái tim bé nhỏ.
Một ngày nọ, Lam hỏi: “Chú Khải… tại sao chú tốt với con như vậy? Con đâu phải con chú đâu…”
Khải khựng lại, nhìn sâu vào mắt Lam. “Vì con là món quà mà mẹ con để lại cho chú. Mẹ con… là người mà chú yêu nhất trong đời.”
Lam im lặng rất lâu, rồi nắm tay anh thật chặt. “Vậy từ giờ, con gọi chú là bố nhé?”
Khải không cầm được nước mắt. Lần đầu tiên trong đời, anh bật khóc như một đứa trẻ.
Một năm sau, Khải trở lại căn nhà cũ, nhưng lần này không phải để tặng quà. Anh mời bà lão dọn về sống cùng, trong căn nhà mới, nơi Lam có thể ôm bà mỗi tối và kể những câu chuyện mẹ mình từng kể. Bà lão đồng ý sau nhiều lần từ chối, chỉ vì ánh mắt của đứa cháu khiến bà không nỡ rời xa.
Trong một dịp giỗ Hạ, Khải cùng Lam và bà thắp hương trước bàn thờ nhỏ. Gió thổi nhẹ làm khói hương lan tỏa. Lam khẽ nói: “Mẹ ơi, con có bố rồi… mẹ thấy không?”
Và trong khoảnh khắc ấy, Khải tin rằng, Hạ vẫn ở đâu đó, mỉm cười.