Trời chiều tháng Mười, ánh nắng nhạt dần trên con đường dẫn vào khu dân cư cũ kỹ. Ông Hùng, chủ tịch tập đoàn xây dựng lớn, lái xe chậm rãi, mắt dõi theo từng ngôi nhà nhỏ ven đường. Hôm nay, ông quyết định đến thăm nhà của Minh, một nhân viên trẻ mới vào công ty nhưng đã để lại ấn tượng sâu sắc.
Minh sống cùng mẹ trong một căn nhà cấp bốn đơn sơ. Khi ông Hùng đến, Minh đang sửa lại chiếc cổng sắt cũ. Thấy sếp, cậu vội vàng chào hỏi, mời ông vào nhà.
Bên trong, căn nhà gọn gàng, sạch sẽ nhưng giản dị. Trên bàn thờ, một tấm ảnh đen trắng được đặt trang trọng, khói hương nghi ngút. Ông Hùng bước đến, định thắp nén nhang thì bất chợt ánh mắt ông dừng lại trên tấm ảnh.
Tim ông như ngừng đập. Tấm ảnh là của một người đàn ông trung niên, gương mặt quen thuộc đến lạ. Đó chính là người bạn thân thiết nhất của ông thời đại học – Nam. Ông Hùng lùi lại, mắt không rời khỏi tấm ảnh.
Minh nhận thấy sự thay đổi trên gương mặt sếp, cậu hỏi: "Sếp sao vậy ạ?" Ông Hùng cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi lại: "Người trong ảnh là ai vậy cháu?" Minh đáp: "Đó là ba cháu, ông mất khi cháu còn nhỏ."
Ông Hùng ngồi xuống ghế, đầu óc quay cuồng với những ký ức xưa cũ. Nam và ông từng là đôi bạn thân, cùng nhau vượt qua bao khó khăn thời sinh viên. Sau khi ra trường, mỗi người một hướng, họ mất liên lạc từ đó.
Ông Hùng nhớ lại lần cuối cùng gặp Nam là trong một buổi họp lớp cách đây hơn hai mươi năm. Nam khi đó đã có gia đình, còn ông thì mải mê với sự nghiệp. Họ hứa sẽ giữ liên lạc nhưng rồi cuộc sống cuốn đi, lời hứa cũng bị lãng quên.
Minh kể rằng mẹ cậu, bà Lan, đã một mình nuôi cậu khôn lớn sau khi ba mất vì tai nạn giao thông. Ông Hùng lặng người, cảm thấy một nỗi ân hận dâng trào. Ông tự trách mình đã không tìm kiếm bạn, không biết gì về gia đình Nam suốt ngần ấy năm.
Bà Lan từ trong bếp bước ra, thấy khách lạ, bà mỉm cười chào hỏi. Khi ánh mắt bà và ông Hùng chạm nhau, cả hai đều sững sờ. Bà Lan nhận ra ông Hùng, bạn thân của chồng mình, còn ông Hùng nhận ra người phụ nữ từng là mối tình đầu của mình.
Không khí trở nên ngột ngạt. Bà Lan mời ông Hùng dùng trà, cả ba người ngồi xuống, im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, ông Hùng lên tiếng, kể lại những kỷ niệm với Nam, những ngày tháng sinh viên đầy ắp tiếng cười.
Bà Lan rơi nước mắt, kể về cuộc sống vất vả sau khi chồng mất, một mình nuôi con trong khó khăn. Minh ngồi lặng lẽ, lần đầu tiên nghe mẹ kể về quá khứ. Cậu cảm nhận được nỗi đau và sự hy sinh của mẹ, càng thêm kính trọng bà.
Ông Hùng rời khỏi nhà Minh với tâm trạng nặng trĩu. Trên đường về, ông quyết định sẽ làm điều gì đó để bù đắp cho gia đình bạn thân. Ông lên kế hoạch hỗ trợ Minh trong công việc, tạo điều kiện để cậu phát triển sự nghiệp.
Những ngày sau đó, ông Hùng thường xuyên ghé thăm mẹ con Minh, giúp đỡ họ trong cuộc sống. Minh được thăng chức, nhận nhiều dự án quan trọng. Cậu làm việc chăm chỉ, không phụ lòng tin của sếp.
Một năm sau, công ty tổ chức lễ kỷ niệm thành lập. Ông Hùng mời bà Lan và Minh tham dự. Trong bài phát biểu, ông xúc động kể về tình bạn với Nam, về sự gặp gỡ định mệnh với Minh.
Khán phòng lặng đi khi ông Hùng nói: "Cuộc sống luôn có những bất ngờ. Gặp lại con trai của người bạn thân là món quà quý giá nhất mà tôi từng nhận được." Mọi người vỗ tay, nhiều người rơi nước mắt.
Sau buổi lễ, ông Hùng đề nghị Minh nhận vị trí phó giám đốc dự án mới. Minh cảm ơn sếp, hứa sẽ nỗ lực hết mình. Bà Lan nhìn con trai, ánh mắt tràn đầy tự hào.
Cuộc sống của mẹ con Minh dần ổn định. Họ chuyển đến ngôi nhà mới do công ty hỗ trợ. Ông Hùng thường xuyên đến thăm, coi Minh như con trai.
Một buổi chiều, ba người cùng nhau ngồi uống trà, ngắm hoàng hôn. Ông Hùng nói: "Cuộc đời thật kỳ diệu, phải không?" Bà Lan gật đầu, còn Minh mỉm cười.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của hoa cỏ. Trong khoảnh khắc ấy, họ cảm nhận được sự bình yên, hạnh phúc giản dị mà sâu sắc. Một kết thúc có hậu cho những con người từng trải qua nhiều mất mát.