Sáng thứ hai đầu tuần, ông Trần Văn Hùng – tân Chủ tịch tập đoàn Nam Phát – bước ra khỏi xe hơi màu đen sang trọng ở con hẻm phía sau công ty, tay cầm một chiếc ba lô cũ kỹ. Ông mặc đồng phục bảo vệ đã phai màu, đội mũ lưỡi trai trùm kín trán và dán chiếc thẻ tên giả: "Bảo vệ Dũng". Không một ai trong công ty biết rằng người đàn ông đứng gác nơi cổng phụ hôm nay chính là vị Chủ tịch vừa mới nhậm chức.
Trái tim ông đập thình thịch khi bước chân qua cánh cổng sắt đã hoen rỉ, nơi mà thường ngày ông chỉ lướt qua bằng ô tô với ánh nhìn lạnh nhạt. Hôm nay, ông muốn quan sát công ty của chính mình từ một góc độ thấp nhất – nơi ít ai để ý, ít ai trân trọng. Ông muốn lắng nghe tiếng thở dài của nhân viên, nhìn thấy ánh mắt mỏi mệt sau ca làm, và quan trọng hơn cả, là cảm nhận nhịp sống thật sự bên trong công ty mà mình sắp lèo lái.
Chưa đầy nửa giờ, ông đã bị một nhân viên nữ trẻ mắng xối xả chỉ vì hỏi cô ấy có mang thẻ ra vào không. "Bảo vệ gì mà ngu quá vậy!" – câu nói như lưỡi dao cắt vào lòng ông. Ông cúi đầu xin lỗi, dù trong lòng dâng lên cảm giác tủi hổ. Đây là nhân viên của mình sao? Là người mà công ty đang đặt hy vọng tương lai sao?
Tiếp đó, một quản lý bộ phận IT ngang nhiên đỗ xe sai vị trí rồi quát tháo ông không thương tiếc. Gã vung tay, lườm nguýt và buông lời dọa dẫm: "Mày mới vô à? Biết tao là ai không?" Ông Hùng đứng im, trong lòng run rẩy. Không phải vì sợ hãi, mà vì cay đắng. Ông không ngờ người từng được tuyên dương là "nhân viên gương mẫu" lại có thể đối xử tệ với một bảo vệ như thế.
Trong cái khung cảnh hỗn độn ấy, có một người khiến ông cảm thấy ấm áp. Đó là bác lao công tên Thu, dáng người nhỏ nhắn, tóc đã bạc nhưng ánh mắt vẫn sáng. Bác nhẹ nhàng mang cho ông ly nước, khẽ hỏi: "Mới vào làm hả chú? Chỗ này lắm người khó tính, chú đừng buồn." Ông Hùng cảm động, mắt cay xè. Đã lâu rồi ông không được ai quan tâm giản dị đến thế.
Chiều xuống, ông Hùng vào phòng nghỉ bảo vệ. Căn phòng chật hẹp, bốc mùi ẩm mốc, chỉ có chiếc quạt cũ kêu lạch cạch. Ông lặng lẽ quan sát những dòng chữ viết vội trên tường: "Cố lên, ngày mai sẽ tốt hơn", "Chịu đựng vì gia đình". Trái tim ông nhói lên. Những con người ở đây đang gánh cả gia đình trên đôi vai, thế nhưng họ không có tiếng nói nào trong công ty.
Đêm đến, ông âm thầm rời công ty và quay trở về căn biệt thự sang trọng của mình. Ông bước vào phòng làm việc, cởi bỏ bộ đồng phục bảo vệ, ánh mắt vẫn còn vương nét bàng hoàng. Cả đêm đó ông không ngủ. Hình ảnh ánh mắt tức giận, lời lẽ khinh miệt và cả những dòng chữ nguệch ngoạc trên tường cứ hiện lên không dứt.
Hôm sau, ông triệu tập toàn bộ ban quản lý đến phòng họp lớn. Không ai biết vì sao cuộc họp khẩn cấp diễn ra, ai nấy đều đoán già đoán non. Khi ông Hùng bước vào phòng với ánh mắt nghiêm nghị và đặt bộ đồng phục bảo vệ lên bàn, căn phòng lặng đi như tờ.
Ông kể lại một ngày của mình dưới vai trò bảo vệ. Từng câu chuyện, từng hành vi, từng thái độ được thuật lại chi tiết. Nhiều người cúi mặt, vài người ấp úng biện minh, có kẻ thì bàng hoàng vì nhận ra mình chính là nhân vật trong câu chuyện. Ông không nặng lời, chỉ hỏi: "Nếu một bảo vệ có thể bị đối xử như vậy, thì liệu các nhân viên cấp dưới khác sẽ ra sao?"
Sau cuộc họp, một cuộc cải tổ quy mô lớn được bắt đầu. Những quản lý thiếu đạo đức bị loại bỏ, chính sách hỗ trợ nhân viên được thay đổi toàn diện. Phòng nghỉ của bảo vệ và lao công được tu sửa khang trang. Ông Hùng đích thân ký quyết định tăng lương cho các vị trí lao động phổ thông – những người thầm lặng giữ cho bộ máy công ty luôn vận hành.
Cô gái từng mắng ông tại cổng bị yêu cầu tham gia lớp đào tạo lại về kỹ năng giao tiếp và đạo đức nghề nghiệp. Ban đầu, cô phản ứng dữ dội, nhưng sau khi biết sự thật, cô bật khóc. Cô gửi thư xin lỗi đến ông Hùng – người mà cô từng cho là "gã bảo vệ ngốc nghếch". Ông Hùng không trả lời, chỉ âm thầm gạch bỏ tên cô khỏi danh sách sa thải.
Bác lao công tên Thu được vinh danh là "Người truyền cảm hứng của năm". Bài phát biểu giản dị của bác trong lễ tổng kết năm khiến cả hội trường rưng rưng. "Tôi không giỏi giang gì, chỉ mong mọi người đối xử tử tế với nhau hơn. Như vậy công ty mới bền vững được." Ông Hùng ngồi hàng ghế đầu, lặng lẽ lau nước mắt.
Câu chuyện Chủ tịch cải trang làm bảo vệ lan truyền khắp công ty và ra cả bên ngoài. Báo chí đưa tin, người người cảm phục. Nhưng đối với ông Hùng, điều quan trọng hơn cả là sự thay đổi từ bên trong – từ nhận thức đến hành động, từ trái tim đến cách ứng xử hằng ngày.
Công ty Nam Phát bước vào kỷ nguyên mới, không chỉ phát triển về doanh số mà còn được biết đến như một trong những nơi làm việc đáng mơ ước nhất. Mỗi buổi sáng, khi ông Hùng đi ngang cổng, các nhân viên – kể cả thực tập sinh – đều cúi chào bảo vệ bằng một nụ cười chân thành. Và mỗi lần như thế, ông lại khẽ gật đầu, lòng nhẹ như mây trời.
Vì ông hiểu, cánh cổng công ty không chỉ là ranh giới giữa ngoài và trong, mà còn là nơi kiểm chứng nhân cách của mỗi con người.