Min menu

Pages

Tân chủ tịch gi:ấu th:ân ph:ận xuống làm bảo vệ, không ngờ bị nhân viên x:úc ph:ạm và cái kết đ:ầy bấ:t n:gờ...

Sáng sớm đầu tuần, tại con hẻm nhỏ phía sau tập đoàn Nam Phát, một người đàn ông bước xuống từ chiếc xe hơi màu đen bóng loáng. Trong tay ông là chiếc ba lô bạc màu, trên người khoác bộ đồng phục bảo vệ cũ kỹ. Chiếc mũ lưỡi trai trùm kín nửa gương mặt, thẻ tên cài trước ngực ghi: “Bảo vệ Dũng”. Không ai nhận ra, người đàn ông ấy chính là Trần Văn Hùng – tân Chủ tịch vừa nhậm chức của tập đoàn.

Trái tim ông đập mạnh khi đặt chân qua cánh cổng phụ hoen rỉ – nơi mà trước kia ông chỉ lướt qua trong xe hơi sang trọng, cửa kính cách âm và ánh mắt lãnh đạm. Hôm nay, ông chọn cách bước vào từ vị trí thấp nhất. Ông muốn tận mắt thấy và tận tai nghe cuộc sống nơi tầng đáy – nơi những tiếng thở dài bị bỏ quên, những ánh mắt nhọc nhằn không bao giờ lọt vào báo cáo tháng.



Chưa đầy ba mươi phút, ông đã bị một nhân viên nữ mắng thẳng mặt chỉ vì dám hỏi cô thẻ ra vào. “Bảo vệ gì mà ngu vậy trời!” – giọng cô sắc như dao, xé toạc sự tĩnh lặng của buổi sáng. Ông cúi đầu xin lỗi, lòng quặn lại. Là đây sao – nhân viên của mình? Là người sẽ gánh vác tương lai công ty?

Một lát sau, một quản lý IT đỗ xe sai quy định, rồi thản nhiên lớn tiếng quát ông. Gã vung tay, liếc mắt và nói giọng khinh khỉnh: “Mày mới vô à? Biết tao là ai không?” Ông Hùng đứng im, tay nắm chặt, không phải vì sợ hãi, mà vì đau đớn. Người được vinh danh “nhân viên gương mẫu” lại lộ bộ mặt tàn nhẫn như vậy trước một người tưởng chừng không có tiếng nói.

Trong cơn hỗn loạn, một điểm sáng dịu dàng xuất hiện. Đó là bác lao công tên Thu, dáng gầy nhỏ, mái tóc muối tiêu nhưng ánh mắt sáng như sao. Bác nhẹ nhàng đặt ly nước xuống bên cạnh ông: “Mới vô hả chú? Ở đây nhiều người khó chịu lắm, ráng chịu nghen.” Giọng bác như dòng nước mát giữa sa mạc. Đã bao lâu rồi ông Hùng không nghe thấy một lời quan tâm giản đơn mà chân thành đến thế?

Chiều về, ông lặng lẽ ngồi trong phòng nghỉ nhỏ hẹp dành cho bảo vệ. Căn phòng ám mùi ẩm mốc, quạt kêu lạch cạch như than thở. Trên tường là những dòng chữ nguệch ngoạc, viết bằng bút lông và nước mắt: “Cố lên, mai sẽ ổn thôi”, “Sống vì gia đình”… Mỗi dòng chữ như một lát cắt vào tim ông. Những người ở đây đang lặng thầm gánh gồng cả cuộc đời, nhưng chưa từng được lắng nghe.

Tối muộn, ông rời công ty, trở về căn biệt thự lộng lẫy. Khi cởi bỏ bộ đồng phục bảo vệ, ông nhìn mình trong gương – ánh mắt vẫn đọng lại cảm xúc hỗn độn. Cả đêm ông trằn trọc, những gương mặt, ánh mắt, lời nói hôm nay cứ lởn vởn mãi không dứt.

Sáng hôm sau, một cuộc họp khẩn được triệu tập. Ban quản lý tụ họp đông đủ, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khi ông Hùng bước vào, tay đặt bộ đồng phục bảo vệ lên bàn, cả căn phòng chết lặng.

Ông kể lại từng chi tiết trong một ngày làm “bảo vệ Dũng”. Từ lời mắng mỏ, sự coi thường đến cả tấm lòng chân thành của một lao công già. Gương mặt các quản lý biến sắc – người đỏ bừng vì hổ thẹn, người cúi đầu tránh ánh nhìn. Ông không trách mắng. Chỉ hỏi nhẹ: “Nếu một người bảo vệ bị đối xử như thế, thì những người khác sẽ ra sao?”

Sau đó, một cuộc cải tổ toàn diện bắt đầu. Những người thiếu đạo đức bị loại khỏi hệ thống. Phòng nghỉ cho bảo vệ, lao công được nâng cấp khang trang. Chính sách đãi ngộ được xét lại từ gốc. Những công việc âm thầm nhất nay được công nhận và trân trọng.

Cô gái từng sỉ nhục ông bị yêu cầu tham gia khóa học đạo đức và giao tiếp. Ban đầu cô nổi giận phản kháng, nhưng khi biết sự thật, cô bật khóc nức nở. Một lá thư xin lỗi được gửi đến tay ông – người mà cô từng xem là “gã bảo vệ ngốc”. Ông không đáp lại, chỉ âm thầm gạch tên cô khỏi danh sách sa thải.

Bác Thu – người trao ông ly nước buổi sáng – được vinh danh là “Người truyền cảm hứng của năm”. Trong lễ tổng kết, bác nói giản dị: “Tôi không tài giỏi gì, chỉ mong mọi người sống với nhau tử tế hơn một chút.” Hội trường im phăng phắc, nhiều người rưng rưng. Ông Hùng ngồi hàng ghế đầu, mắt đỏ hoe, lặng lẽ lau giọt nước mắt vừa rơi.

Câu chuyện Chủ tịch cải trang nhanh chóng lan truyền ra ngoài công ty, lên mặt báo, thành câu chuyện truyền cảm hứng. Nhưng với ông Hùng, điều quan trọng nhất không phải là ánh hào quang truyền thông, mà là sự thay đổi âm thầm trong từng con người – trong ánh mắt, trong cách chào hỏi nhau mỗi sáng.

Từ đó, Nam Phát không chỉ tăng trưởng về doanh số mà còn trở thành nơi mà người ta muốn đến làm việc vì niềm tự hào. Mỗi buổi sáng, khi ông Hùng đi ngang cổng, những lời chào lễ phép từ nhân viên dành cho bác bảo vệ trở thành điều quen thuộc – và chân thành.

Bởi ông hiểu, cánh cổng công ty không chỉ là ranh giới vật lý giữa trong và ngoài, mà còn là nơi phơi bày nhân cách con người – nơi ta lựa chọn: sẽ đối xử với người thấp bé ra sao khi chẳng ai đứng nhìn.