Giữa trưa nắng gắt, mặt đường công trình như đang bốc hơi, tạo thành những làn ảo ảnh lờ mờ phía xa. Hương ngồi bên gốc cây, nơi chút bóng râm hiếm hoi sót lại giữa đám bê tông và bụi đỏ. Chiếc hộp cơm nhựa cũ kỹ trên tay chị mở ra, mùi thịt kho thoang thoảng hòa cùng mùi rau luộc và mắm ớt cay nồng, thân thuộc. Bên cạnh là chai nước lọc móp méo, từng bị phơi nắng đến biến dạng.
Nhưng bữa cơm đạm bạc ấy chưa phải là điều đặc biệt. Kề bên, một hộp cơm thứ hai – được đặt ngay ngắn cạnh thùng giấy đã rách mép. Đó là phần cơm chị dành cho ông lão ve chai vẫn thường ghé qua gốc cây mỗi trưa. Ông chưa từng xin, chị chưa từng cho. Họ chỉ lặng lẽ chia sẻ sự hiện diện, bằng những ánh mắt, những cái gật đầu không lời.
Hôm đầu tiên, ông ngồi xuống mà lưng còng xuống hẳn, tay chân run rẩy, khuôn mặt hốc hác như đã chịu đựng quá nhiều nắng gió. Hương đặt hộp cơm trước mặt ông, nhẹ giọng hơn cả tiếng gió: "Con có dư một phần, chú ăn cho đỡ đói."
Ông lão ngước lên. Đôi mắt đục ngầu ánh lên một tia sáng lạ. Không lời cảm ơn. Chỉ cái gật đầu run run và một cái nhìn khiến Hương không khỏi chạnh lòng. Từ đó, ngày nào cũng vậy, hai hộp cơm, hai con người, và một góc phố nhỏ lặng yên giữa dòng đời xô bồ.
Hương chẳng biết tên ông. Nhưng chị để ý: sau bữa ăn, hộp cơm luôn sạch sẽ, chai nước được đặt đúng chỗ, giấy vụn gói lại gọn gàng. Cái cách ông đáp lại sự tử tế ấy, không bằng lời, mà bằng sự trân trọng.
Với Hương, việc đó chẳng phải chuyện lớn. Bố chị từng là thợ hồ, mất khi chị mới mười tuổi. Mẹ chị – người phụ nữ tảo tần với chiếc xe ve chai cũ – đã nuôi chị lớn lên bằng những đồng tiền lượm lặt từ rác thải của người khác. Giờ đây, Hương chỉ đang tiếp nối điều chị từng được nhận.
Làm công nhân tuy cực nhọc, nhưng có việc để làm, có mồ hôi để đổ, với chị vậy là đủ. Hương sống đơn giản, không son phấn, chẳng mơ cao. Chỉ mong ngày trôi qua yên ổn, bữa ăn đầy đủ, và có thể sẻ chia một chút với người cần hơn.
Rồi một sáng nọ, quản lý công trình đến, gương mặt nặng nề: công ty tuyên bố giải thể. Cả công trình nhốn nháo. Người cãi vã, người khóc, người câm lặng. Tiền lương tháng cuối không trả, ai cũng bàng hoàng.
Hương thất nghiệp. Không chồng, không con, không bằng cấp. Khoản tiết kiệm chẳng đáng là bao. Chị gom đồ, rời khu nhà trọ đông đúc, chuyển về một căn phòng nhỏ ở ngoại ô – mái tôn cũ, tường ẩm mốc, chật chội và hiu quạnh.
Bữa cơm giờ chỉ là mì gói loãng nước. Hôm nào may mắn có trứng, hôm ấy là ngày vui. Người hàng xóm thương, cho mớ rau. Người tốt bụng hơn, giới thiệu chị rửa bát ở quán cơm đầu hẻm. Chị nhận hết. Miễn không phải ngửa tay xin.
Thỉnh thoảng đi ngang công trình cũ, nghe tiếng búa, tiếng khoan từ xa, chị nghẹn lòng. Nhớ những trưa bụi mù mịt, nhớ vị mắm ớt chan cơm, và nhớ cả cái hộp cơm đặt dưới gốc cây – hộp cơm không lời cảm ơn, nhưng đầy sự kết nối.
Một chiều mưa lất phất, gió thổi lạnh buốt qua khe cửa. Hương vừa xong việc, đang hong tay bên bếp lửa nhỏ thì có tiếng gõ cửa. Nhẹ nhưng dứt khoát. Chị ngần ngại mở cửa, tim chợt đập nhanh. Ngoài hiên là một người đàn ông trẻ, dáng vẻ lịch sự, tay cầm túi giấy và phong bì trắng.
"Chị là người từng làm ở công trình đường vành đai phải không ạ?" – giọng anh ta trầm ấm nhưng có chút xúc động.
Hương ngẩn người, gật đầu, lòng trào dâng cảm giác lạ. "Phải... nhưng cậu là...?"
Người đàn ông cúi đầu: "Em là con trai của ông cụ ve chai mà chị từng chia cơm. Bố em mất tháng trước. Trước khi mất, ông nhắc chị rất nhiều. Nói rằng nếu không có những bữa cơm của chị, có lẽ ông đã không sống nổi mùa đông năm ấy."
Hương nghe mà bàng hoàng. Nước mắt chực trào. Chị chưa từng nghĩ mình có ý nghĩa với ai đó đến thế.
"Em hiện là giám đốc một xưởng gia công nội thất. Nếu chị không chê, em muốn mời chị làm quản lý kho. Công việc không nặng, lương ổn định. Đây là thư mời và hợp đồng. Coi như một phần để thay bố em, cảm ơn chị."
Hương run tay cầm lấy phong bì. Không phải vì giá trị vật chất, mà vì lòng biết ơn từ một người xa lạ – nhưng gắn bó bởi những bữa cơm lặng thầm.
Đêm ấy, chị không ngủ được. Nhìn mưa rơi ngoài ô cửa sổ bé xíu, chị nhớ lại từng khoảnh khắc cũ. Nhớ ánh mắt ông lão nhìn chị đầy biết ơn. Nhớ cái gật đầu lặng lẽ. Và giờ, lòng tốt ấy quay trở về – như một lời hồi đáp dịu dàng của cuộc đời.
Sáng hôm sau, Hương gói ghém đồ đạc. Trước khi rời phòng, chị thắp hương trước ảnh mẹ – người từng lom khom nuôi chị lớn. "Con lại tiếp tục, mẹ ạ. Giống như mẹ từng đi khắp phố phường, nay con cũng có người dang tay đón."
Ngày đầu đến xưởng, chị mặc áo giản dị, tóc buộc gọn. Công nhân chào chị bằng ánh mắt nể trọng – không vì chức danh, mà vì thái độ gần gũi, thật thà. Chị bắt đầu ghi chép, sắp xếp hàng, học cách quản lý từ những điều nhỏ nhất.
Bữa trưa đầu tiên, chị mang theo hai phần cơm. Một phần cho mình, một phần đặt lên bàn bảo vệ. Không tên, không nhắn gửi. Nhưng chị biết – đâu đó, vẫn có người cần.
Và chị cũng biết – lòng tốt, dù nhỏ bé, vẫn có thể nở hoa. Một bữa cơm, một cử chỉ, một cái gật đầu... Tất cả đều có thể là khởi đầu cho một phép màu. Chị Hương chưa từng mong đời báo đáp. Nhưng cuộc sống vẫn âm thầm trả lại, theo cách riêng dịu dàng nhất.
Chị mỉm cười, nhìn trời xanh phía trước. Lòng nhẹ như mây. Cuộc đời, dù từng khắc nghiệt, cũng không thể dập tắt được ánh sáng le lói từ một tấm lòng son.