Min menu

Pages

Chị dâu thùy mị bỗng xuất hiện ở quán b//ar: Cảnh tượng ấy khiến tôi ch//ết lặ//ng và s//ự th//ật phía sau...

Khi hoàng hôn buông xuống, nhuộm tím cả con phố, tôi – Lan, đang trên đường về nhà sau một ngày dài làm việc. Sự mệt mỏi thể chất không thấm vào đâu so với sự bình yên trong tâm hồn khi nghĩ về tổ ấm nhỏ và gia đình ấm cúng. Đặc biệt, chị dâu tôi, Mai, luôn là biểu tượng của sự đoan trang, hiền thục, là tấm gương sáng cho tôi noi theo. Chị là người phụ nữ của gia đình, luôn chu toàn mọi việc, từ chăm sóc bố mẹ chồng đến vun vén cho tổ ấm nhỏ của anh trai tôi. Mái tóc dài óng ả, đôi mắt hiền từ và nụ cười luôn thường trực trên môi chị đã khắc sâu vào tâm trí tôi hình ảnh một người chị dâu hoàn hảo.

Bất chợt, một bóng hình quen thuộc lướt qua tầm mắt tôi. Tôi dụi mắt, không tin vào những gì mình đang thấy. Là chị Mai! Nhưng chị đang làm gì ở đây? Trước mắt tôi là một quán bar với ánh đèn neon lập lòe, tiếng nhạc xập xình vọng ra và những hình vẽ graffiti khó hiểu trên tường. "Quán bar The Abyss" – cái tên đó hiện lên như một lời cảnh báo, một vực thẳm mà tôi không bao giờ nghĩ chị dâu mình sẽ bước chân vào. Trái tim tôi như thắt lại, cảm giác sốc và thất vọng dâng trào. Hình ảnh người chị dâu hiền thục, đoan trang trong tôi phút chốc sụp đổ. Tôi đứng chôn chân tại chỗ, như bị đóng băng, không thể tin rằng đây lại là sự thật. Bao nhiêu năm tháng ngưỡng mộ, bao nhiêu niềm tin tôi dành cho chị, tất cả như tan biến trong khoảnh khắc đó.



Tôi đứng đó, giữa dòng người tấp nập, cảm thấy lạc lõng và trống rỗng. Màn đêm buông xuống càng làm tăng thêm sự u ám trong lòng tôi. Tôi tự hỏi, liệu có phải mình đã đánh giá sai về chị bấy lâu nay? Liệu có phải đằng sau vẻ ngoài hoàn hảo ấy là một con người hoàn toàn khác? Những câu hỏi cứ xoáy sâu vào tâm trí tôi, gặm nhấm sự bình yên mà tôi vừa có được. Tôi muốn chạy đến hỏi chị, muốn biết lý do, nhưng một nỗi sợ hãi vô hình đã giữ chân tôi lại. Tôi sợ phải đối mặt với sự thật, sợ rằng câu trả lời sẽ còn đau lòng hơn những gì tôi đang tưởng tượng.

Điện thoại tôi chợt rung lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn. Là số của chị Mai. Tôi ngần ngại bắt máy, trong lòng vẫn còn dâng lên một sự khó chịu khó tả. Giọng chị Mai vang lên, không còn sự điềm tĩnh thường ngày mà thay vào đó là một sự hoảng loạn tột độ, như thể chị đang đứng bên bờ vực thẳm. "Em ơi, mẹ... mẹ bị mất tích rồi! Em có thấy mẹ ở đâu không?". Câu nói đó như một tiếng sét đánh ngang tai, làm tôi bừng tỉnh khỏi cơn mê. Mẹ? Mất tích? Mẹ chồng tôi, bà Lan, bị bệnh Alzheimer giai đoạn cuối, trí nhớ ngày càng suy giảm và thường xuyên đi lạc.

Tất cả những cảm xúc tiêu cực ban nãy tan biến, chỉ còn lại sự lo lắng và sợ hãi bao trùm. Tôi hỏi dồn dập chị về tình hình của mẹ. Giọng chị run rẩy, đứt quãng, xen lẫn tiếng nấc nghẹn ngào. Chị kể rằng mẹ đã đi lạc từ chiều, chị đã tìm khắp nơi nhưng không thấy. Chị đã liên hệ với tất cả những người quen biết, đi đến những nơi mẹ thường lui tới, nhưng vẫn không có tin tức gì. Cuộc gọi đó, trong bối cảnh tôi vừa chứng kiến chị bước vào quán bar, bỗng nhiên mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Một tia hy vọng lóe lên trong tôi, rằng có thể có một lời giải thích nào đó cho hành động "khó chấp nhận" của chị.

Tôi vội vã chạy đến nhà chị Mai. Căn nhà vốn luôn ấm cúng và ngăn nắp, giờ đây lại ngổn ngang và đầy vẻ lo âu. Chị Mai ngồi co ro trên ghế sofa, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt sưng húp vì khóc. Nhìn chị lúc này, tôi không còn thấy sự đoan trang, hoàn hảo như trước nữa, mà thay vào đó là một người phụ nữ yếu đuối, đang phải gồng gánh một nỗi đau quá lớn. Anh trai tôi, anh Đức, cũng đang tất bật gọi điện thoại, giọng anh cũng đầy vẻ bất lực. Tôi tiến đến bên chị, ôm chị vào lòng. Cảm giác ấm áp từ cơ thể chị truyền sang tôi, như một lời động viên thầm lặng.

Trong hơi thở đứt quãng, chị Mai bắt đầu kể về hành trình tìm kiếm mẹ trong tuyệt vọng. Chị đã nhận được một cuộc gọi nặc danh từ một người nào đó trong quán bar, nói rằng có thể đã nhìn thấy một người phụ nữ lớn tuổi có đặc điểm giống mẹ tôi ở đó. Dù biết quán bar là nơi phức tạp, nhưng trong lúc hoảng loạn và tuyệt vọng, chị không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bám víu vào bất kỳ tia hy vọng mong manh nào. Nước mắt lại lăn dài trên má chị khi chị nói về sự bất lực của mình, về nỗi lo sợ rằng mẹ sẽ gặp nguy hiểm. Chị cảm thấy mình đã bất cẩn, đã không chăm sóc mẹ chu đáo.

Chị Mai kể tiếp về gánh nặng mà chị đang phải gánh vác. Bố chồng tôi, ông Hoàng, bị tai biến nhiều năm nay, mọi sinh hoạt đều phụ thuộc vào người khác. Mọi gánh nặng gia đình, từ chăm sóc bố mẹ đến nuôi dạy con cái, đều đổ dồn lên vai chị. Anh trai tôi đi làm từ sáng đến tối, thu nhập cũng chỉ đủ trang trải cuộc sống. Chị Mai đã từ bỏ công việc tốt của mình để ở nhà chăm sóc gia đình. Những đêm không ngủ, những ngày dài mệt mỏi, những lúc bà Lan đi lạc, chị phải một mình gánh chịu. Chị không dám than thở với ai, không muốn làm phiền anh trai hay những người thân khác.

Những lời kể của chị Mai như xé nát trái tim tôi. Tôi chợt nhận ra rằng, đằng sau vẻ ngoài đoan trang, hiền thục ấy là một người phụ nữ kiên cường, đang phải âm thầm chịu đựng biết bao nhiêu áp lực. Tôi cảm thấy xấu hổ vì những phán xét vội vàng của mình. Tôi đã quá nông nổi, quá ích kỷ khi chỉ nhìn vào một khoảnh khắc mà không tìm hiểu rõ nguyên nhân. Nước mắt tôi cũng bắt đầu lăn dài, không phải vì sự thất vọng, mà vì sự đồng cảm và thương xót cho chị.

Trong lúc chúng tôi đang bế tắc, điện thoại của anh Đức reo lên. Một người phụ nữ tốt bụng gọi điện báo rằng bà Lan đang ở bệnh viện. Bà đã được đưa vào cấp cứu sau khi bị ngã trên đường. May mắn thay, chỉ là những vết trầy xước nhẹ và một cú sốc tâm lý. Cả tôi và chị Mai đều thở phào nhẹ nhõm. Chúng tôi vội vã đến bệnh viện. Nhìn thấy mẹ nằm trên giường bệnh, dù chỉ bị thương nhẹ, nhưng tôi vẫn không khỏi xót xa. Chị Mai không kìm được nước mắt, chị ôm lấy mẹ, vừa khóc vừa vuốt ve khuôn mặt gầy gò của bà.

Sau khi mẹ ổn định, chúng tôi đưa bà về nhà. Đêm đó, tôi và chị Mai ngồi bên nhau, trò chuyện rất lâu. Chị kể cho tôi nghe nhiều hơn về những khó khăn mà chị đã trải qua. Tôi lắng nghe, không ngắt lời, chỉ im lặng để chị trút bầu tâm sự. Tôi nhận ra rằng, sự mạnh mẽ của chị không phải là bẩm sinh, mà là được tôi luyện qua những thử thách, qua những giọt nước mắt và mồ hôi. Tôi cảm thấy ngưỡng mộ chị hơn bao giờ hết. Tôi đã ngỏ ý muốn giúp đỡ chị nhiều hơn, san sẻ bớt gánh nặng cho chị. Chị Mai mỉm cười, nụ cười đó không còn sự gượng gạo mà thay vào đó là một sự nhẹ nhõm và biết ơn.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy với một cảm giác nhẹ nhõm lạ thường. Ánh nắng ban mai tràn vào căn phòng, xua đi những u ám của đêm qua. Tôi nhìn chị Mai đang chăm sóc mẹ, động tác nhẹ nhàng, ánh mắt đầy yêu thương. Tôi chợt nhận ra, tình yêu thương và sự hy sinh của chị dành cho gia đình là vô bờ bến. Tôi cũng thấy anh Đức đã quan tâm đến chị nhiều hơn, anh dành thời gian trò chuyện, chia sẻ những công việc nhà với chị. Gia đình tôi đã trải qua một biến cố, nhưng cũng chính vì thế mà chúng tôi xích lại gần nhau hơn, hiểu và yêu thương nhau nhiều hơn.

Từ đó về sau, tôi thường xuyên qua nhà giúp đỡ chị Mai. Tôi phụ chị chăm sóc bố mẹ, chơi với các cháu. Chúng tôi cùng nhau nấu những bữa ăn ngon, cùng nhau trò chuyện về mọi thứ trong cuộc sống. Tôi không còn nhìn chị Mai qua lăng kính của những định kiến, mà thay vào đó là sự thấu hiểu và tôn trọng. Tôi nhận ra rằng, mỗi người đều có những câu chuyện riêng, những gánh nặng riêng mà người ngoài không thể biết hết.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn với những khó khăn, nhưng gia đình tôi đã có thêm những bờ vai để nương tựa, thêm những trái tim để sẻ chia. Câu chuyện về "quán bar The Abyss" đã trở thành một kỷ niệm, một bài học quý giá về sự thấu hiểu, lòng bao dung và tình yêu thương trong gia đình. Mẹ tôi, dù trí nhớ có lúc lẫn lộn, nhưng những nụ cười hạnh phúc của bà khi thấy các con quây quần bên mình đã là minh chứng rõ ràng nhất cho một kết thúc có hậu. Và tôi biết, dù cuộc đời có thử thách đến đâu, chỉ cần chúng tôi luôn yêu thương và ủng hộ lẫn nhau, thì mọi khó khăn đều có thể vượt qua.