Từng con hẻm nhỏ của khu phố cổ , nơi những mái ngói rêu phong và ánh đèn lồng lung linh vẽ nên bức tranh bình yên đến lạ, lại chứng kiến một buổi tối định mệnh, gieo vào lòng tôi những bão tố chưa từng có. Mới chiều nay, tôi còn cùng chị dâu, Nguyễn Lan, thưởng thức trà sen và bánh đậu xanh trên hiên nhà, nghe chị kể về những bông hồng nhung sắp nở trong vườn. Chị Lan, người phụ nữ mà tôi luôn ngưỡng mộ bởi sự đoan trang, hiền thục, và nết na, là hình mẫu người vợ, người mẹ lý tưởng trong mắt không chỉ gia đình mà cả xóm giềng. Thế mà giờ đây, khi hoàng hôn buông xuống, nhuộm tím cả con sông Hoài hiền hòa, tôi lại bắt gặp chị ở một nơi không thể ngờ tới.
Tôi đang trên đường về nhà sau buổi làm thêm, định bụng ghé qua quán cà phê quen thuộc để mua một ly bạc xỉu đá. Vừa rẽ vào con đường dẫn ra phố lớn, ánh đèn neon nhấp nháy từ một quán bar đêm có cái tên "Mộng Mị" đập vào mắt tôi. Đó là một nơi tôi chưa từng đặt chân đến, và cũng không bao giờ có ý định, bởi tiếng tăm của nó gắn liền với những cuộc vui thâu đêm và những con người đủ mọi thành phần. Tôi định lướt qua, nhưng một bóng dáng quen thuộc vụt qua ánh đèn, khiến tôi khựng lại. Tim tôi như ngừng đập khi nhận ra đó chính là chị Lan. Chị mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, mái tóc búi gọn gàng, nhưng ánh mắt chị lướt nhanh qua lại, đầy vẻ căng thẳng và bất an, hoàn toàn khác với vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Cú sốc ấy đánh mạnh vào tâm trí tôi, như thể một tảng băng trôi bất ngờ va vào con thuyền đang êm ả. Không thể tin vào mắt mình, tôi dụi mắt và nhìn kỹ lại. Đúng là chị Lan, không thể lẫn vào đâu được. Tôi đứng chết trân ở lề đường, cảm giác như cả thế giới xung quanh bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại hình ảnh chị dâu bước vào cánh cửa quán bar đầy mờ ám kia. Một dòng suy nghĩ hỗn độn, hoang mang và cả sự thất vọng tràn ngập trong tôi. "Chị Lan ư? Sao chị ấy lại ở đây? Có chuyện gì đang xảy ra vậy?". Bao nhiêu hình ảnh về một người chị dâu mẫu mực, hiền lành bỗng chốc sụp đổ trong tâm trí tôi. Tôi cảm thấy như bị phản bội, bị lừa dối bởi chính người mà tôi luôn tin tưởng và kính trọng. Một nỗi tức giận âm ỉ bắt đầu nhen nhóm, trộn lẫn với sự thất vọng tột cùng.
Tôi đứng đó, không biết nên làm gì. Chạy đến hỏi chị ấy ư? Hay giả vờ như không thấy gì? Sự bối rối và những cảm xúc tiêu cực đan xen khiến tôi không thể đưa ra bất kỳ quyết định nào. Điện thoại trong túi quần tôi rung lên liên hồi, và khi nhìn màn hình, tôi thấy tên chị Lan hiện lên. Một sự chần chừ bao trùm lấy tôi. "Có nên nghe không? Chị ấy sẽ nói gì đây? Chị ấy có biết là mình đã nhìn thấy không?". Cuối cùng, sự tò mò và một chút hy vọng mong manh rằng có thể có một lời giải thích nào đó đã thúc đẩy tôi bấm nút nghe.
Giọng chị Lan ở đầu dây bên kia, không còn vẻ bình tĩnh, hiền hòa thường ngày, mà tràn đầy sự hoảng loạn, gấp gáp, như một người đang chới với giữa dòng nước xiết: "Em ơi... An ơi! Mẹ... mẹ bị mất tích rồi! Em có thấy mẹ ở đâu không?". Tim tôi như thắt lại. Mẹ chồng tôi, bà nội của chúng tôi, đã mắc bệnh Alzheimer giai đoạn đầu. Căn bệnh quái ác ấy đã cướp đi dần ký ức của bà, khiến bà thường xuyên đi lạc và đôi khi vào những nơi không ngờ tới. Lời nói của chị Lan như một tia sét đánh thẳng vào sự ngờ vực và thất vọng trong tôi, thay thế chúng bằng một nỗi lo lắng tột cùng.
Tức thì, tôi quên hết những gì vừa thấy. Nỗi lo lắng cho mẹ đã lấn át mọi cảm xúc tiêu cực trước đó. Tôi vội vàng hỏi dồn dập: "Mẹ bị lạc từ lúc nào hả chị? Chị đã tìm ở đâu rồi?". Giọng tôi cũng trở nên run rẩy, đầy vẻ sốt ruột. Chị Lan giải thích trong tiếng nấc nghẹn ngào: "Mẹ đi lạc từ chiều rồi, chị tìm khắp nơi mà không thấy. Vừa rồi có người gọi điện báo là nhìn thấy mẹ ở gần khu vực đó, nên chị... chị phải vào đó để tìm!". Tôi chợt hiểu ra tất cả. Hoá ra, việc chị Lan vào quán bar không phải vì một mục đích khó chấp nhận nào cả, mà là vì một lý do bất đắc dĩ, đầy đau đớn và tuyệt vọng.
Nỗi ân hận dâng trào trong tôi, những suy nghĩ sai lệch về chị dâu bỗng trở thành những mũi kim sắc nhọn đâm vào lòng. Tôi đã vội vàng phán xét, vội vàng nghi ngờ người mà tôi luôn yêu quý và tin tưởng. Tôi đã để những định kiến và sự nông cạn của mình che mờ đi sự thật. Hóa ra, đằng sau vẻ bề ngoài tưởng chừng như điềm tĩnh của chị là một gánh nặng vô hình, là sự lo toan không ngừng nghỉ cho gia đình, đặc biệt là cho mẹ chồng đang ngày càng sa sút về tinh thần. Chị đã phải gồng mình chịu đựng, một mình đối mặt với những khó khăn mà không một lời than vãn.
Tôi vội vàng trấn an chị Lan, giọng nói cố gắng giữ bình tĩnh: "Chị đừng lo, em sẽ đến ngay! Chị ở yên đó, đừng đi đâu cả". Tôi chạy thật nhanh đến quán bar "Mộng Mị", lòng đầy sự hối lỗi và cảm phục. Khi đến nơi, tôi thấy chị Lan đang đứng trước cửa, đôi mắt đỏ hoe, ánh nhìn đầy vẻ cầu khẩn. Chị lập tức chạy đến ôm chầm lấy tôi, đôi vai run lên bần bật. "Em đến rồi! Chị sợ quá, không biết mẹ có sao không...". Tôi ôm lấy chị, nhẹ nhàng vỗ về. "Không sao đâu chị, chúng ta sẽ tìm thấy mẹ thôi".
Cùng nhau, chúng tôi đi vào quán bar. Không gian bên trong ồn ào, náo nhiệt với tiếng nhạc xập xình và ánh đèn mờ ảo. Tôi cảm nhận được sự khó chịu rõ rệt của chị Lan khi bước vào đây, nhưng vì mẹ, chị vẫn cố gắng giữ vững sự bình tĩnh. Chúng tôi hỏi thăm từng người, từ nhân viên pha chế đến những vị khách đang ngồi trò chuyện, với hy vọng tìm được chút manh mối về mẹ. Càng đi sâu vào bên trong, lòng tôi càng thắt lại khi chứng kiến sự vất vả, sự hy sinh thầm lặng của chị dâu. Chị, một người phụ nữ cả đời sống trong khuôn phép, giờ đây lại phải bước vào một nơi hoàn toàn xa lạ, đầy phức tạp, chỉ vì muốn tìm thấy mẹ mình.
Sau một hồi tìm kiếm trong vô vọng, chúng tôi gần như mất hết hy vọng. Chị Lan gục xuống ghế, đôi mắt ngấn lệ. "Mẹ ơi... con xin lỗi, con đã không chăm sóc mẹ cẩn thận...". Nhìn chị dâu tiều tụy, tôi cảm thấy xót xa vô cùng. Bỗng, từ phía quầy bar, một người đàn ông trung niên tiến đến, ông là chủ quán. "Hai cô tìm ai ạ? Tôi vừa thấy một bà cụ dáng vẻ rất hiền lành, đang ngồi ở bàn đằng kia, có phải mẹ của hai cô không?". Ánh mắt chúng tôi bừng sáng. Đúng là mẹ! Bà đang ngồi co ro ở một góc khuất, tay ôm chặt chiếc túi xách cũ kỹ, đôi mắt nhìn xa xăm vô định.
Tôi và chị Lan vội vàng chạy đến bên mẹ. Mẹ vẫn vậy, gầy gò và yếu ớt. Khi nhìn thấy chúng tôi, đôi mắt bà chợt lóe lên một tia sáng của sự nhận biết, rồi lại nhanh chóng chìm vào sự mơ hồ. Chị Lan quỳ xuống, ôm chặt lấy mẹ, nước mắt tuôn rơi như mưa. "Mẹ ơi, con xin lỗi! Con đã tìm mẹ khắp nơi...". Mẹ chỉ khẽ vuốt ve mái tóc chị, một nụ cười hiền hậu nhưng đầy bơ vơ. Tôi đứng đó, lặng lẽ nhìn cảnh tượng xúc động ấy, lòng tràn ngập yêu thương và sự cảm phục vô hạn dành cho chị Lan. Tôi hiểu rằng, tình yêu thương và sự hy sinh của chị dành cho mẹ chồng là vô bờ bến.
Trên đường về, chị Lan kể cho tôi nghe nhiều hơn về những áp lực mà chị phải đối mặt hàng ngày. Chồng tôi, anh trai của tôi, thường xuyên đi công tác xa. Mọi gánh nặng gia đình, từ chăm sóc mẹ chồng bệnh tật đến nuôi dạy con cái, đều dồn lên đôi vai gầy của chị. Chị đã cố gắng giấu kín mọi khó khăn, không muốn ai phải lo lắng. "Chị biết là nhiều lúc em và mọi người sẽ không hiểu được chị, nhưng chị không muốn làm phiền ai cả. Chị chỉ muốn tự mình lo liệu mọi thứ". Giọng chị nghẹn lại. Tôi nắm chặt tay chị, cảm nhận được sự ấm áp và kiên cường nơi người phụ nữ này.
Đêm đó, tôi ngủ lại nhà chị Lan để cùng chăm sóc mẹ. Chúng tôi ngồi bên mẹ, đọc truyện cho bà nghe, kể cho bà nghe những chuyện vui trong ngày. Mẹ dù không còn nhớ nhiều, nhưng ánh mắt bà vẫn ánh lên niềm hạnh phúc khi có con cháu bên cạnh. Tôi nhận ra rằng, vẻ đoan trang, hiền thục của chị Lan không chỉ nằm ở vẻ bề ngoài, mà còn ẩn sâu trong trái tim nhân ái, đầy bao dung và lòng hiếu thảo vô bờ bến. Chị là hiện thân của một người phụ nữ Việt Nam truyền thống, luôn đặt gia đình lên trên hết, sẵn sàng hy sinh bản thân mình vì những người thân yêu.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng ban mai len lỏi qua khe cửa, rọi vào căn phòng ấm áp, tôi nhìn thấy chị Lan đang ngồi bên giường, tay nắm chặt tay mẹ. Nụ cười nhẹ nhõm và ánh mắt đầy yêu thương của chị khiến lòng tôi ấm lại. Tôi biết, từ giờ trở đi, tôi sẽ không bao giờ nhìn nhận mọi việc một cách phiến diện nữa. Tôi sẽ luôn tin tưởng và ủng hộ chị dâu, người phụ nữ kiên cường, tảo tần và đầy tình yêu thương. Gia đình tôi sẽ cùng nhau gánh vác, cùng nhau sẻ chia để những gánh nặng ấy không còn đè nặng lên vai bất cứ ai. Hạnh phúc không phải là không có thử thách, mà là cùng nhau vượt qua thử thách để yêu thương thêm bền chặt. Và tôi tin, gia đình tôi sẽ luôn là một mái ấm tràn ngập tình yêu thương và sự thấu hiểu.