Trời nhá nhem tối, những ánh đèn đường bắt đầu lung linh như chuỗi hạt cườm vương vãi khắp đô thị, báo hiệu một buổi tối tấp nập đã đến. Tôi, Lan Anh, vừa tan sở, đang tìm một quán cà phê quen thuộc để thưởng thức ly trà hoa cúc nóng hổi và đọc nốt cuốn tiểu thuyết đang dang dở. Con đường quen thuộc hàng ngày bỗng trở nên khác lạ, hay chính xác hơn, có điều gì đó đã thu hút sự chú ý của tôi ngay khoảnh khắc ấy. Một bóng hình quen thuộc, dáng vẻ thanh thoát, mái tóc dài óng ả, lại đang rảo bước về phía một quán bar sầm uất, ánh đèn neon nhấp nháy đủ màu sắc ma mị. Lòng tôi bỗng thắt lại một cách khó hiểu.
Tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đó chẳng phải là chị dâu tôi, Nguyệt, hay sao? Chị Nguyệt – người phụ nữ mà tôi luôn ngưỡng mộ, hình mẫu của sự đoan trang, dịu dàng, người luôn đặt gia đình lên trên hết. Tôi chưa từng thấy chị xuất hiện ở những nơi như thế này, một quán bar đêm vốn nổi tiếng với những cuộc vui thâu đêm và những con người phức tạp. Hình ảnh ấy cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, giống như một hạt sạn khó chịu trong một viên ngọc trai vốn hoàn hảo. Tôi đứng sững lại, cố gắng tin vào mắt mình, nhưng dáng người ấy, mái tóc ấy, không thể nhầm lẫn được.
Một cảm giác thất vọng và hoang mang dâng trào. Không thể tin nổi, chị Nguyệt lại có thể… vào một nơi như vậy. Trong tâm trí tôi, chị luôn gắn liền với hình ảnh người vợ hiền, người mẹ đảm đang, chăm sóc chồng con và mẹ chồng chu đáo. Vậy mà giờ đây, hình ảnh chị biến mất vào bóng tối của quán bar như một cú sốc lớn, đánh đổ mọi hình tượng tốt đẹp tôi từng xây dựng về chị. Hàng loạt câu hỏi không lời cứ xoáy sâu vào tâm trí tôi: Có chuyện gì đã xảy ra? Liệu tôi có nhìn nhầm không? Hay chị Nguyệt mà tôi biết bấy lâu nay chỉ là một vỏ bọc?
Tôi đứng đó, không biết nên làm gì, trái tim tôi nặng trĩu. Tôi muốn chạy theo, muốn hỏi chị Nguyệt lý do, nhưng một nỗi sợ hãi vô hình đã ghì chặt bước chân tôi lại. Tôi sợ phải đối mặt với một sự thật phũ phàng, sợ rằng những gì tôi tin tưởng bấy lâu nay sẽ sụp đổ hoàn toàn. Cảm giác bị phản bội, dù không biết là gì, cứ len lỏi và gặm nhấm tâm hồn tôi, khiến tôi cảm thấy trống rỗng và hụt hẫng. Tôi quyết định quay về nhà, lòng nặng trĩu, với ý nghĩ sẽ tìm cơ hội để nói chuyện thẳng thắn với chị.
Chưa kịp về đến nhà, điện thoại tôi chợt rung lên bần bật, phá tan bầu không khí tĩnh lặng của con phố. Là chị Nguyệt gọi! Tôi do dự một lúc rồi cũng bắt máy, lòng vẫn còn vương vấn sự thất vọng. "Em ơi... em ơi, mẹ... mẹ bị mất tích rồi! Em có thấy mẹ ở đâu không?" Giọng chị run rẩy, đầy hoảng loạn, như thể chị đang đứng bên bờ vực thẳm của sự tuyệt vọng. Tất cả sự tức giận và thất vọng trong tôi bỗng chốc tan biến, nhường chỗ cho nỗi lo lắng và sợ hãi tột độ. Mẹ? Mẹ bị mất tích?
Tôi vội vã hỏi dồn: "Chị nói sao? Mẹ mất tích khi nào? Chị đã tìm ở đâu rồi?" Giọng tôi cũng không giữ được bình tĩnh. Chị Nguyệt cố gắng kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào, kể trong hơi thở gấp gáp: "Mẹ đi lạc từ chiều, chị tìm khắp nơi rồi mà không thấy. Chị đã hỏi hàng xóm, đến công viên, cả bệnh viện nữa mà vẫn không có tin tức gì. Chị… chị sợ lắm Lan Anh à!" Tôi có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng tột cùng trong từng lời nói của chị, như một sợi dây vô hình thắt chặt trái tim tôi.
Lúc này, tôi mới sực nhớ ra mẹ chồng tôi, bà Lan, đã mắc chứng bệnh Alzheimer giai đoạn đầu. Bà thường xuyên lẫn lộn, quên đường về nhà, và đôi khi còn đi vào những nơi không ngờ tới. Nỗi lo lắng cho mẹ chồng bỗng lấn át mọi suy nghĩ khác, khiến tôi quên béng đi hình ảnh chị Nguyệt ở quán bar trước đó. "Chị bình tĩnh lại đi, chị đã báo công an chưa? Có ai nhìn thấy mẹ đi hướng nào không?" Tôi cố gắng giữ cho giọng mình thật bình tĩnh để trấn an chị.
Chị Nguyệt hít một hơi thật sâu, giọng có vẻ đã ổn định hơn một chút: "Chị báo rồi, nhưng họ bảo phải chờ thêm một thời gian nữa mới có thể triển khai tìm kiếm quy mô lớn. Chị không chờ được. Có người bạn nói rằng có thể mẹ đã đi vào khu vực đó, khu vực quán bar chị vừa vào. Chị... chị biết em sẽ nghĩ gì, nhưng lúc đó chị chỉ muốn tìm thấy mẹ thôi." Lời giải thích bất ngờ của chị như một gáo nước lạnh tạt vào tôi, đánh thức tôi khỏi sự phán xét vội vàng của mình. Thì ra, chị vào quán bar không phải để vui chơi, mà là để tìm mẹ.
Một cảm giác hối hận và xấu hổ dâng trào trong tôi. Tôi đã vội vàng kết luận, vội vàng đánh giá chị mà không hề hay biết về gánh nặng mà chị đang phải gánh vác. Chị Nguyệt, một người phụ nữ vốn mỏng manh, lại đang phải một mình đối mặt với nỗi sợ hãi tột cùng, tìm kiếm người mẹ chồng bệnh tật trong vô vọng. Nước mắt tôi bỗng dưng tuôn rơi, không phải vì thất vọng, mà vì thương chị, và vì xấu hổ cho sự nông cạn của chính mình.
"Chị ơi, em xin lỗi… Em đã hiểu lầm chị. Em sẽ đến ngay bây giờ, chúng ta cùng đi tìm mẹ." Tôi nói với chị, giọng nghẹn ngào. Tôi vội vàng chạy ra khỏi nhà, lòng tràn ngập sự quyết tâm. Dọc đường, tôi không ngừng nghĩ về chị Nguyệt. Chị đã phải mạnh mẽ đến nhường nào để đối mặt với những áp lực vô hình ấy? Chị đã phải nén lại bao nhiêu nỗi sợ hãi, bao nhiêu giọt nước mắt khi một mình lao vào những nơi phức tạp, chỉ với một hy vọng mong manh là tìm thấy mẹ?
Khi tôi đến nơi, chị Nguyệt đang đứng trước cửa quán bar, dáng người gầy gò, đôi mắt sưng húp vì khóc. Nhìn chị lúc này, tôi chỉ muốn ôm chầm lấy mà an ủi. "Chị Nguyệt! Chị có sao không?" Tôi chạy đến bên chị, nắm chặt tay chị. Bàn tay chị lạnh ngắt và run rẩy. "Lan Anh, may quá em đến rồi. Chị... chị không biết phải làm gì nữa." Chị Nguyệt bật khóc nức nở, vùi mặt vào vai tôi. Tôi ôm chặt lấy chị, cảm nhận được sự run rẩy từ sâu bên trong con người chị.
"Không sao đâu chị, chúng ta sẽ cùng tìm thấy mẹ. Chắc chắn mẹ sẽ bình an." Tôi cố gắng trấn an chị, dù trong lòng cũng đầy bất an. Chúng tôi cùng nhau tỏa đi khắp các con phố, hỏi han từng người qua đường, từng chủ cửa hàng, từng bác xe ôm. Mỗi lời "không thấy" lại như một nhát dao cứa vào lòng, nhưng chúng tôi không từ bỏ. Chúng tôi không ngừng đi, không ngừng hy vọng, dù đôi chân đã mỏi nhừ và đôi mắt đã đỏ hoe.
Trời đã về khuya, đường phố vắng dần, chỉ còn lại ánh đèn vàng vọt soi bóng những người vô gia cư co ro bên vệ đường. Tôi và chị Nguyệt vẫn miệt mài tìm kiếm, không một chút nản lòng. Chị Nguyệt kể cho tôi nghe về những ngày tháng vật lộn với căn bệnh của mẹ. Bà thường xuyên mất ngủ, đi lại lung tung vào ban đêm, thậm chí còn nhầm lẫn con cháu. Chị đã phải từ bỏ công việc, dành toàn bộ thời gian để chăm sóc mẹ, nhưng đôi khi, chỉ một phút lơ là cũng đủ để mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát.
"Chị biết em sẽ nghĩ gì khi thấy chị ở đó. Lúc đó chị chỉ nghĩ đến việc có bất cứ manh mối nào, dù là nhỏ nhất, để tìm thấy mẹ thôi. Chị đã hỏi những người bảo vệ ở đó, họ nói có thể thấy một bà cụ dáng giống mẹ chị đi vào một con hẻm nhỏ phía sau." Chị Nguyệt nói, giọng đầy mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên tia hy vọng. Tôi hiểu ra rằng, ẩn sau vẻ ngoài đoan trang, dịu dàng của chị là một trái tim kiên cường, một tình yêu thương vô bờ bến dành cho gia đình.
Chúng tôi tiếp tục đi theo lời gợi ý của chị Nguyệt, len lỏi vào con hẻm nhỏ tối tăm, ẩm ướt. Con hẻm đầy rẫy những thùng rác bốc mùi, những bóng người lờ mờ. Lòng tôi thắt lại, không khỏi lo lắng cho mẹ. Nếu mẹ thực sự ở đây, liệu mẹ có an toàn không? Chúng tôi gọi tên mẹ khẽ khàng, rồi to dần, hy vọng tiếng gọi của chúng tôi sẽ xuyên qua màn đêm và đến được tai mẹ.
Và rồi, ở cuối con hẻm, trong một góc khuất gần một bãi rác nhỏ, chúng tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi co ro, ôm chặt lấy đôi chân, run rẩy trong cái lạnh về đêm. "Mẹ!" Chúng tôi đồng thanh kêu lên, giọng vỡ òa trong niềm hạnh phúc tột cùng. Bà Lan đang ngồi đó, đôi mắt ngây dại nhìn vào khoảng không vô định, nhưng khi nghe thấy tiếng chúng tôi, bà khẽ giật mình, rồi nở một nụ cười ngây thơ.
Chúng tôi chạy đến bên mẹ, ôm chặt lấy bà. Chị Nguyệt quỳ xuống, ôm mẹ vào lòng, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. "Mẹ ơi, mẹ làm con sợ quá! May mà mẹ không sao." Tôi cũng không kìm được nước mắt, cảm thấy một sự nhẹ nhõm vô cùng. Mẹ vẫn còn nguyên vẹn, đó là điều quan trọng nhất. Chúng tôi nhẹ nhàng dìu mẹ đứng dậy, ân cần hỏi han xem mẹ có bị thương ở đâu không. Bà Lan chỉ lắc đầu, miệng mỉm cười như một đứa trẻ.
Trên đường về nhà, mẹ Lan cứ bập bẹ kể chuyện, lúc thì nhớ lúc thì quên. Chị Nguyệt và tôi kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng lại mỉm cười khi mẹ nói những câu ngô nghê. Nhìn chị Nguyệt ân cần chăm sóc mẹ, tôi càng thêm ngưỡng mộ và yêu quý chị. Chị không chỉ là chị dâu của tôi, mà còn là một người chị gái thực sự, một người phụ nữ đầy nghị lực và tình yêu thương.
Về đến nhà, chúng tôi vội vàng pha nước ấm cho mẹ tắm, rồi chuẩn bị một bữa ăn đêm thật thịnh soạn. Mẹ ăn uống ngon lành, rồi chìm vào giấc ngủ bình yên. Nhìn mẹ ngủ say, tôi và chị Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Chúng tôi ngồi cạnh nhau, không nói gì, chỉ đơn giản là cùng nhau tận hưởng khoảnh khắc bình yên hiếm hoi ấy.
Đêm đó, tôi và chị Nguyệt đã có một cuộc trò chuyện dài. Chị kể cho tôi nghe về những khó khăn, những áp lực mà chị phải đối mặt hàng ngày. Chị đã phải hy sinh rất nhiều, nhưng chưa bao giờ chị than vãn một lời. Tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng vì đã từng hoài nghi chị. Tôi hứa với chị sẽ luôn ở bên cạnh, cùng chị gánh vác mọi chuyện. Cuộc sống gia đình không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng, nhưng quan trọng là chúng ta biết yêu thương, chia sẻ và thấu hiểu lẫn nhau.
Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu qua khung cửa sổ, mang theo hơi ấm và hy vọng. Mẹ Lan thức dậy, tinh thần có vẻ đã tốt hơn. Bà mỉm cười với chúng tôi, rồi cùng chị Nguyệt vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Nhìn hình ảnh đó, lòng tôi tràn ngập hạnh phúc. Có lẽ, những biến cố đôi khi lại là cơ hội để chúng ta hiểu và yêu thương nhau nhiều hơn. Tôi biết rằng, dù phía trước còn nhiều thử thách, nhưng với tình yêu thương và sự gắn kết của gia đình, chúng tôi sẽ vượt qua tất cả. Chị Nguyệt, người chị dâu mà tôi từng hiểu lầm, giờ đây trở thành một biểu tượng của sự kiên cường và lòng bao dung trong trái tim tôi.