Min menu

Pages

Vợ m:ất hú:t 2 ti:ếng trong nhà t//ắm đêm tâ:n hô:n, khi cô bước ra, tôi ch//ết lặ//ng muốn chấ//m dứ//t tất cả...

Đêm tân hôn, đáng lẽ phải là khoảnh khắc ngọt ngào và lãng mạn nhất trong cuộc đời mỗi người, vậy mà với tôi, nó lại trở thành một màn đêm dài của sự chờ đợi, nghi ngờ và nỗi sợ hãi vô hình. Tôi ngồi trên giường, kim đồng hồ cứ chầm chậm trôi qua số mười một, rồi mười hai, mà tiếng nước trong phòng tắm vẫn không ngớt. Gần hai tiếng đồng hồ rồi, em – người vợ mới cưới của tôi, Hân – vẫn ở trong đó. Không một tiếng động, không một lời giải thích, chỉ một câu nói nhỏ nhẹ, gần như thì thầm: “Cho em thêm chút thời gian.” Giọng em run rẩy, nghe như thể em đang cố gắng kìm nén một điều gì đó.

Sự im lặng bất thường ấy, cùng với sự vắng mặt kéo dài của em, bắt đầu gieo rắc những hạt giống tiêu cực vào tâm trí tôi. Liệu em có đang hối hận không? Có phải em đang che giấu một bí mật nào đó mà tôi chưa từng biết đến? Hàng ngàn câu hỏi không lời cứ xoáy sâu vào đầu tôi, mỗi câu hỏi lại mang theo một cảm giác bị phản bội, bị lừa dối âm ỉ cháy trong lòng. Tôi cố gắng trấn an bản thân, nghĩ rằng có lẽ em chỉ đang lo lắng cho đêm đầu tiên, nhưng trái tim tôi vẫn đập thình thịch không ngừng, báo hiệu một điều gì đó chẳng lành.



Cuối cùng, sự kiên nhẫn của tôi đã chạm đến giới hạn. Tôi không thể chờ đợi thêm được nữa. Cảm giác bất lực và bồn chồn khiến tôi bật dậy, bước đến gõ cửa phòng tắm, giọng nói vang lên đầy căng thẳng: “Hân, em làm gì trong đó lâu vậy? Mở cửa đi, nếu không anh sẽ phá cửa đấy!” Lời đe dọa của tôi có lẽ đã chạm đến điểm yếu trong tâm hồn em, bởi ngay sau đó, một tiếng “lách cách” khẽ khàng vang lên, cánh cửa từ từ mở hé.

Cánh cửa mở ra, nhưng không phải là hình ảnh người vợ xinh đẹp, lộng lẫy trong bộ váy ngủ mà tôi mong chờ. Em đứng đó, quấn hờ chiếc khăn tắm đã thấm đẫm nước, gương mặt trang điểm loang lổ những vệt mascara đen sì, đôi mắt sưng húp và đỏ hoe như vừa khóc rất nhiều. Nhưng điều khiến tôi chết lặng, khiến toàn bộ thế giới trong tôi sụp đổ, là những vết sẹo. Những vết sẹo lớn, sần sùi, trải dài từ vai trái xuống cánh tay, và len lỏi cả sang phần ngực trái, in hằn một cách đau đớn trên làn da em.

Tôi bàng hoàng, đứng sững sờ như trời trồng. Ba năm yêu nhau, ba năm tôi đã yêu em bằng cả trái tim, nhưng tôi chưa từng, dù chỉ một lần, nhìn thấy những vết sẹo này. Em luôn kín đáo, chưa bao giờ mặc bất cứ bộ đồ nào hở vai, hở tay. Em luôn khéo léo che giấu chúng, và tôi, trong sự vô tâm của mình, đã không hề hay biết. Cảm giác bị lừa dối, bị che giấu bỗng nhiên bùng lên dữ dội. Trong khoảnh khắc ngu xuẩn và ích kỷ ấy, tôi đã buông ra câu hỏi mà cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên: “Tại sao… em không nói gì trước? Em nghĩ anh không nên biết sao?”

Vừa thốt ra lời, tôi đã hối hận ngay lập tức. Nhưng đã quá muộn rồi. Hân siết chặt chiếc khăn tắm đang quấn trên người, ánh mắt em như bị ai đó đâm xuyên, tràn ngập sự tổn thương và nỗi đau đớn tột cùng. Em quay lưng lại, cố gắng che giấu những vết sẹo, giọng nói nghẹn ngào đến mức tôi gần như không thể nghe rõ: “Em từng định nói… rất nhiều lần… nhưng rồi lại sợ. Em sợ anh sẽ nhìn em khác. Sợ sẽ mất anh nếu biết em… không hoàn hảo.” Em lùi lại, tựa lưng vào tường, thu mình lại như một con thú nhỏ bị thương, run rẩy trong nỗi sợ hãi tột cùng.

Từng câu chữ của em như những lưỡi dao sắc bén cứa vào trái tim tôi. Em bắt đầu kể, giọng thì thầm nhưng mỗi từ đều nặng trĩu nỗi đau. Năm em mười hai tuổi, một vụ cháy nhà kinh hoàng đã xảy ra do rò rỉ bình gas. Ngọn lửa hung tàn đã thiêu rụi ngôi nhà nhỏ bé của em, và để lại những vết bỏng khủng khiếp trên cơ thể non nớt của em. Ba tháng nằm viện, ba tháng vật lộn với cơn đau đớn thể xác không ngừng nghỉ, nhưng điều đáng sợ hơn cả là cơn đau len lỏi vào linh hồn. Ánh mắt xì xào, những lời nói vô tình, những cái nhìn đầy thương hại hay sợ hãi của hàng xóm, bạn bè đã biến em thành một người sống khép kín, sợ ánh sáng.

Em không có bạn thân, không ai thực sự hiểu rõ về em. Cuộc sống của em như một chiếc hộp khóa chặt, và em tự giam mình trong đó, tránh xa mọi ánh nhìn soi mói. Chúng tôi quen nhau qua một chương trình tình nguyện ở vùng cao. Tôi bị thu hút bởi sự lặng lẽ của em, bởi cách em chăm chỉ làm việc, bởi ánh mắt dịu dàng và cách em lắng nghe, quan tâm đến những mảnh đời bất hạnh hơn mình. Ba năm yêu nhau, tôi chưa từng ép em kể về quá khứ, nghĩ rằng khi nào em sẵn sàng, em sẽ tự mở lòng. Nhưng giờ đây, tôi nhận ra mình đã sai lầm một cách ngu ngốc – không phải ai cũng đủ can đảm để khoe vết thương của mình, đặc biệt là những vết thương vô hình.

Em ngồi xuống giường, đôi vai gầy run lên từng đợt, thì thầm: “Anh là điều đẹp nhất mà em có được trong cuộc đời này, nhưng em không muốn vì những vết sẹo này mà mất đi điều ấy. Em sợ ánh nhìn thương hại. Em sợ… sự rời bỏ.” Mỗi lời em nói ra đều như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào lương tâm tôi. Tôi đứng đó, lòng bị vặn xoắn, nhận ra mình – người đáng lẽ phải là nơi an toàn nhất, là người mang đến sự bình yên cho em – lại là người khiến em đau lòng nhất, khiến em sợ hãi đến nhường này. Đêm đó, chúng tôi nằm hai đầu giường, cách nhau bởi một khoảng trống vô hình nhưng nặng trĩu sự im lặng, sự hối hận và nỗi đau. Tôi không thể chợp mắt được một chút nào.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong sự cô đơn và trống rỗng. Bên cạnh tôi, chỗ Hân nằm, đã lạnh ngắt. Em đã rời đi. Trên bàn trang điểm, một mảnh giấy nhỏ nằm lặng lẽ, như một lời chào tạm biệt đầy xót xa. “Anh yêu, em xin lỗi vì không đủ can đảm để đối diện với mọi chuyện. Em chấp nhận nếu anh không muốn tiếp tục. Xin anh, đừng tìm em. Em sẽ ký đơn ly hôn.” Tim tôi như rơi xuống đáy vực, mọi thứ quay cuồng, không gian xung quanh bỗng trở nên ngột ngạt và vô nghĩa. Tôi đã đánh mất em, đánh mất người con gái tôi yêu chỉ vì sự ngu xuẩn của chính mình.

Tôi xin nghỉ làm ngay lập tức, bắt đầu hành trình tìm lại Hân. Tôi lần theo từng manh mối nhỏ nhất, liên lạc với tất cả bạn bè cũ của em, những người mà em ít khi nhắc đến. Sau bao nhiêu ngày tìm kiếm trong vô vọng, cuối cùng tôi cũng có được thông tin về quê hương em – một làng chài nhỏ yên bình ở miền Trung. Tôi lao đi như một kẻ điên, mang theo hy vọng mong manh và nỗi ân hận tột cùng. Mẹ Hân đón tôi với ánh mắt đầy lo lắng. Bà cho biết Hân đã về từ hôm qua, chỉ ngồi lặng lẽ trước biển, không nói chuyện với ai.

Buổi chiều, tôi lặng lẽ ra bãi biển. Từ xa, tôi đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của em, ngồi co ro trên cát, đối diện với đại dương bao la. Tôi bước đến, ngồi xuống bên cạnh em mà không gọi. Một lúc lâu, khi hoàng hôn đã bắt đầu buông xuống, nhuộm đỏ cả mặt biển, em mới khẽ lên tiếng, giọng nói vẫn còn chút lạnh lùng: “Anh đến đây làm gì? Mọi chuyện đã rõ rồi.” Tôi quay sang nhìn em, giọng tôi không còn run rẩy như đêm hôm đó, mà tràn đầy sự chân thành: “Anh đến để xin lỗi. Anh đã phản ứng sai, rất sai. Nhưng không phải vì em có những vết sẹo… mà vì anh không đủ can đảm để bảo vệ em khỏi chính nỗi sợ của em. Giờ anh hiểu rồi. Anh không đến để chấp nhận những vết sẹo. Anh đến để yêu chúng – như chính em.” Em bật khóc nức nở, đôi vai gầy run lên từng đợt, giải tỏa bao nhiêu tổn thương, bao nhiêu u uất đã kìm nén bấy lâu nay.

Chúng tôi không về thành phố ngay. Tôi ở lại làng chài gần một tháng, cùng gia đình em sửa lại căn nhà cũ, phụ giúp mẹ em những công việc lặt vặt. Mỗi buổi chiều, tôi lại thấy em ngồi dưới bóng cây bàng già, kiên nhẫn dạy học cho mấy đứa trẻ nghèo trong làng. Lúc đó, tôi nhìn thấy một Hân thật khác – một người phụ nữ mạnh mẽ, dịu dàng, rạng rỡ từ chính những điều tưởng như tàn nhẫn nhất mà cuộc đời đã ném vào em. Tôi nhận ra vẻ đẹp đích thực của em không nằm ở làn da lành lặn, mà ở tâm hồn kiên cường và trái tim nhân ái.

Một tối, khi chúng tôi ngồi bên nhau dưới hiên nhà, ngắm nhìn bầu trời đầy sao, em khẽ hỏi: “Anh có thấy em xấu xí không?” Tôi ôm em vào lòng, thì thầm vào tai em, giọng đầy yêu thương và trân trọng: “Nếu em xấu, thế giới này chẳng còn ai đẹp nữa đâu.” Em mỉm cười, nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện nhất mà tôi từng thấy trên gương mặt em.

Ba năm sau, Hân trở thành một giảng viên đại học được nhiều sinh viên yêu mến, với những bài giảng đầy cảm hứng về nghị lực sống và tình yêu bản thân. Còn tôi, tôi mở một trung tâm đào tạo kỹ năng sống cho thanh thiếu niên. Câu chuyện của Hân, những vết sẹo trên cơ thể em, trở thành chủ đề đầu tiên, cũng là chủ đề ý nghĩa nhất mà tôi muốn truyền tải: “Không ai xấu xí khi biết yêu mình và sống tử tế.”

Rồi chúng tôi có một bé gái kháu khỉnh, đáng yêu. Con bé rất thích nghịch mấy vết sẹo trên vai mẹ, hay mân mê chúng rồi hỏi với đôi mắt tròn xoe: “Mẹ ơi, cầu vồng này từ đâu ra vậy?” Hân chỉ mỉm cười dịu dàng, vuốt ve mái tóc con, rồi khẽ nói: “Là dấu hiệu mẹ đã vượt qua bão tố, con gái ạ.” Tôi nhìn hai mẹ con, lòng ngập tràn yêu thương và biết ơn vô hạn. Tôi biết rằng, nếu đêm tân hôn định mệnh đó, tôi đã quay lưng bước đi, tôi đã đánh mất điều quý giá nhất, đẹp đẽ nhất đời mình. Giây phút cánh cửa phòng tắm mở ra hôm đó không phải là khoảnh khắc để nghĩ đến ly hôn, mà là lúc tôi học cách làm một người chồng thực sự – bằng cả trái tim, bằng sự thấu hiểu và tình yêu vô điều kiện.