Min menu

Pages

Bỏ tiể:u th:ư H:à Th:ành cưới gái nu:ôi b:ò: Ngày dạ:m ng:õ, tôi chỉ mang 1 triệu ti:ền l:ễ đen và ch:ết lặ:ng với sự thật ki:nh ho:àng...

 Tôi, một người phụ nữ Hà Nội gốc, tự nhận mình là người có học thức, địa vị xã hội, từng tin rằng mình hiểu rõ mọi giá trị trong cuộc sống. Con trai tôi, Hoàng Anh, là niềm tự hào lớn nhất của tôi. Thằng bé thông minh, đẹp trai, lại có bằng thạc sĩ nước ngoài và đang là giám đốc trẻ tuổi của một công ty lớn. Tôi đã mơ về một nàng dâu "môn đăng hộ đối", một tiểu thư Hà Thành danh giá, xinh đẹp, có gia thế vững vàng để tương xứng với con trai mình. Tôi hình dung một đám cưới lộng lẫy, danh giá, nơi mọi người sẽ trầm trồ khen ngợi về gia đình tôi.

Thế nhưng, giấc mơ của tôi bỗng chốc tan thành mây khói khi Hoàng Anh tuyên bố muốn cưới một cô gái "chăn bò" ở Điện Biên. "Chăn bò!?" Tôi gần như hét lên. Cả thế giới của tôi như sụp đổ. Làm sao một người con trai ưu tú như Hoàng Anh lại có thể chọn một cô gái từ vùng quê hẻo lánh, lại còn làm cái nghề "chăn bò" thấp kém như vậy? Nỗi thất vọng và giận dữ bùng lên trong tôi. Tôi kịch liệt phản đối, không ngừng phân tích thiệt hơn, về sự khác biệt về địa vị, về quan niệm sống, về mọi thứ.



Hoàng Anh, thằng bé vốn hiền lành, nay lại kiên quyết lạ thường. Nó cãi lại tôi, giọng điệu đầy bất lực nhưng kiên định: "Mẹ chỉ nhìn bề ngoài, nhưng con nhìn thấy tương lai ở cô ấy, nhìn thấy nghị lực và bản lĩnh của cô ấy." Nghe con trai nói vậy, tôi càng tức giận. "Tương lai cái gì? Bản lĩnh cái gì? Một đứa con gái chỉ biết chăn bò thì có tương lai gì? Nó đào đâu ra bản lĩnh?" Lòng tự ái của tôi bị chạm mạnh. Tôi quyết định phải thử thách, phải "dằn mặt" nhà gái, cho họ "sáng mắt" ra mà biết vị trí của mình.

Tôi tuyên bố sẽ chỉ mang đúng 1 triệu đồng tiền lễ đen đi dạm ngõ. "Cứ xem nhà gái có dám 'khinh' hay không," tôi nghĩ thầm với vẻ mỉa mai. Tôi muốn cho họ biết rằng con trai tôi là vàng là bạc, và họ không thể dễ dàng "đào tạo con dâu tương lai" theo kiểu "bùn đất trâu bò" được. Trong đầu tôi đã mường tượng ra cảnh họ sẽ phải ngượng ngùng, sẽ phải chấp nhận vì "con cá đã cắn câu". Tôi muốn họ hiểu rằng, con trai tôi là một món quà, và họ nên biết trân trọng nó.

Ngày dạm ngõ, tôi lên đường từ Hà Nội đi Điện Biên với tâm trạng đầy mỉa mai và khinh thường. Chuyến đi dài và mệt mỏi càng khiến tôi thêm khó chịu. Suốt dọc đường, tôi không ngừng hình dung về cảnh tượng mà mình sắp đối mặt. Chắc hẳn đó sẽ là một căn nhà tranh tre dột nát, ẩm thấp, xung quanh bốc mùi phân trâu bò, gà vịt bới trước sân. Và người mẹ vợ tương lai của con trai tôi thì chắc sẽ là một bà lão "răng đen móm mém", ăn mặc quê mùa, lam lũ.

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc "chinh phạt", một màn "dằn mặt" đầy oai phong của mình. Tôi muốn họ phải choáng ngợp trước sự sang trọng của tôi, trước sự "hào phóng" của tôi khi mang 1 triệu đồng tiền lễ đen đến. Tôi tin rằng, với số tiền "khủng khiếp" đó, họ sẽ phải cúi đầu nhận con rể quý giá. Lòng tôi đầy rẫy sự tự mãn và kiêu hãnh.

Tuy nhiên, khi chiếc xe của chúng tôi rẽ vào con đường nhỏ dẫn vào làng, tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng. Con đường được trải nhựa phẳng lì, hai bên là những hàng cây xanh mướt. Không có hình ảnh của những căn nhà tranh tre dột nát như tôi đã tưởng tượng. Thay vào đó là những ngôi nhà mái thái khang trang, sạch sẽ. Một cảm giác bất an len lỏi trong lòng tôi.

Và rồi, khi chiếc xe dừng lại trước cổng, tôi thực sự "CHẾT LẶNG". Cảnh tượng trước mắt tôi hoàn toàn nằm ngoài mọi dự đoán, mọi sự tưởng tượng của tôi. Đó không phải là một căn nhà lá tăm tối, nhỏ bé. Thay vào đó là một trang trại rộng hàng chục hecta, được quy hoạch bài bản, hiện đại. Cổng trang trại được làm bằng sắt kiên cố, đóng mở bằng điện tự động. Hai bên đường dẫn vào nhà được lát đá sạch sẽ, trồng đầy hoa đủ màu sắc, tỏa hương thơm ngát.

Và đặc biệt hơn cả, phía bên trong là một nhà điều hành hai tầng lợp ngói đỏ tươi, kiến trúc hiện đại không khác gì một căn villa sang trọng. Xa xa, tôi nhìn thấy những chiếc xe bán tải chở cỏ tươi đang di chuyển trong trang trại, những dãy chuồng bò được xây dựng kiên cố, sạch sẽ. Tôi dụi mắt mấy lần, tự hỏi liệu mình có đang nằm mơ không, hay mình đã đi nhầm địa chỉ? Mọi sự khinh thường, mỉa mai trong tôi tan biến, thay vào đó là sự hoảng hốt và bàng hoàng tột độ.

"Hoàng Anh... đây... đây là đâu?" Tôi lắp bắp hỏi con trai, giọng tôi đầy vẻ kinh ngạc. Hoàng Anh mỉm cười, ánh mắt nó lấp lánh niềm tự hào. "Đây là nhà cô ấy, mẹ ạ. Trang trại này là của cô ấy, do chính cô ấy xây dựng và quản lý." Tôi nghe mà tai ù đi. Một cô gái "chăn bò" mà lại có thể xây dựng và làm chủ một trang trại lớn đến vậy sao? Trong đầu tôi, định nghĩa về "chăn bò" bỗng chốc sụp đổ.

Khi chúng tôi bước vào phòng khách, mẹ của cô gái – người mà tôi đã tưởng tượng là một bà lão "răng đen móm mém" – bước ra đón. Bà không hề "móm mém" hay quê mùa. Bà là một người phụ nữ trung niên, ăn mặc thanh lịch, mái tóc búi gọn gàng, khuôn mặt phúc hậu và nụ cười hiền từ. Bà nói tiếng Pháp trôi chảy khi chào đón chúng tôi, và sau đó, bà tự tay pha trà theo kiểu người Hà Nội xưa, từng động tác đều toát lên vẻ tinh tế, điềm đạm.

Tôi ngồi sững sờ, không thể thốt nên lời. Mọi định kiến của tôi về vùng quê, về người nông dân, và đặc biệt là về gia đình này, đều bị phá tan tành. Tôi nhận ra, mình đã quá thiển cận, quá nông cạn khi đánh giá con người qua vẻ bề ngoài và xuất thân. Tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Đến lúc trao lễ đen, tay tôi run run khi định đặt phong bì 1 triệu đồng lên bàn. Số tiền mà tôi từng cho là "khủng khiếp" giờ đây trở nên quá nhỏ bé, thậm chí là đáng xấu hổ, trước sự giàu có và sang trọng của gia đình này. Khi tôi vừa định đặt xuống, bố cô gái – một người đàn ông trung niên với dáng vẻ hiền lành nhưng ánh mắt đầy cương nghị – đã nhẹ nhàng đẩy tay tôi lại.

"Bác giữ lấy đi, thưa bác." Ông nói, giọng nói ấm áp và dứt khoát. "Nhà tôi không cần tiền. Chúng tôi chỉ cần gia đình thật lòng và tôn trọng con bé." Câu nói ấy như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi, khiến tôi bừng tỉnh. Tôi cảm thấy như bị tát một cái thật mạnh vào lòng tự ái. Cả họ nhà gái ngồi im phăng phắc, ánh mắt họ nhìn tôi không phải là sự khinh thường hay mỉa mai, mà là sự tĩnh lặng, như đang chờ đợi phản ứng của tôi.

Chính khoảnh khắc đó đã khiến tôi bừng tỉnh. Tôi nhận ra, mình không phải đang "ban phát vinh dự" cho họ, không phải đang làm ơn cho họ. Ngược lại, tôi đang cầu hôn một người con gái giỏi hơn con trai mình gấp bội, một người có tài năng, có bản lĩnh, và có một gia đình vô cùng đáng kính. Tôi đã quá sai lầm, quá ngạo mạn. Tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé và đáng xấu hổ trước những con người này.

Sau buổi dạm ngõ, tôi đã không còn chút kiêu hãnh hay định kiến nào nữa. Tôi cảm thấy lòng mình thanh thản hơn, nhẹ nhõm hơn. Tôi nhận ra rằng, giá trị của một con người không nằm ở nơi họ sinh ra, không nằm ở nghề nghiệp hay tài sản mà họ có, mà nằm ở chính con người họ, ở nghị lực, ở lòng tốt, và ở cách họ làm chủ cuộc đời mình. Tôi đã sai, sai thật rồi.

Trước khi rời Điện Biên, tôi đã xin phép được gặp riêng cô gái. Tôi muốn gửi lại sính lễ đúng nghĩa, và quan trọng hơn, tôi muốn nói lời xin lỗi chân thành với cô. Cô gái ấy, với nụ cười hiền hậu và ánh mắt đầy thấu hiểu, đã lắng nghe tôi một cách kiên nhẫn. Tôi nói hết những suy nghĩ của mình, về những định kiến mà tôi đã từng mang trong lòng, về sự coi thường mà tôi đã dành cho cô – và cả một thế hệ những người biết vươn lên từ đôi tay đầy bùn đất, từ chính đôi bàn tay của mình.

Cô gái nắm lấy tay tôi, giọng cô ấm áp và dịu dàng: "Dì à, con hiểu mà. Con không trách dì đâu. Con biết dì chỉ muốn điều tốt nhất cho anh Hoàng Anh. Con chỉ mong dì sẽ hiểu hơn về con, và về những người như con." Lời nói của cô ấy không có chút oán trách, chỉ có sự thấu hiểu và lòng bao dung. Tôi ôm lấy cô ấy, nước mắt tôi lăn dài. Tôi biết, từ giờ trở đi, cô ấy không chỉ là con dâu của tôi, mà còn là một người con gái mà tôi sẽ yêu thương và trân trọng.

Khi trở về Hà Nội, tôi không còn là người phụ nữ kiêu căng, định kiến như trước nữa. Tôi đã thay đổi hoàn toàn. Tôi thường xuyên kể lại câu chuyện về ngày dạm ngõ ấy cho bạn bè, người thân. Tôi muốn mọi người hiểu rằng, không phải cứ phố cổ mới là nền tảng, và không phải cứ chăn bò là không biết làm chủ cuộc đời. Giá trị của một con người nằm ở chính bản lĩnh, ở nghị lực vươn lên, ở khả năng làm chủ cuộc đời mình, bất kể xuất thân hay hoàn cảnh.

Hoàng Anh nhìn tôi, ánh mắt nó lấp lánh niềm tự hào. "Mẹ à, con đã nói rồi mà. Mẹ đâu có tin con." Tôi mỉm cười, nắm lấy tay con trai. "Đúng, mẹ sai rồi. Mẹ đã học được một bài học lớn từ con, và từ con dâu tương lai của mẹ." Tôi nhận ra, con trai tôi không chỉ thông minh trong công việc, mà nó còn có một trái tim nhân ái, một tầm nhìn xa hơn những gì tôi có thể thấy.

Đám cưới của Hoàng Anh và cô gái "chăn bò" diễn ra trong không khí ấm cúng và hạnh phúc. Tôi không còn bận tâm đến việc nó có phải là một đám cưới "môn đăng hộ đối" hay không. Điều quan trọng nhất là con trai tôi hạnh phúc, và tôi đã tìm thấy một người con dâu mà tôi thực sự yêu thương và kính trọng. Mẹ của cô gái cũng trở thành bạn thân của tôi. Hai người phụ nữ, từ hai thế giới khác nhau, đã xích lại gần nhau nhờ tình yêu thương và sự thấu hiểu.

Sau đám cưới, cô con dâu của tôi vẫn tiếp tục quản lý trang trại ở Điện Biên, đồng thời mở rộng quy mô kinh doanh. Cô ấy còn thành lập một quỹ học bổng, giúp đỡ những học sinh nghèo ở vùng núi có cơ hội được đến trường. Tôi thường xuyên lên Điện Biên thăm con dâu và trang trại. Tôi yêu quý cuộc sống nơi đây, yêu quý những con người chất phác, thật thà. Tôi đã tìm thấy sự bình yên và hạnh phúc mà trước đây tôi chưa bao giờ có được ở thành phố ồn ào.

Một bất ngờ khác xảy ra khi một tập đoàn lớn từ nước ngoài ngỏ ý muốn đầu tư vào trang trại của con dâu tôi. Với tài năng và bản lĩnh của mình, cô ấy đã đàm phán thành công một hợp đồng hợp tác trị giá hàng triệu đô la. Trang trại của cô ấy không chỉ là trang trại nuôi bò sữa lớn nhất vùng Tây Bắc, mà còn trở thành một mô hình kinh doanh nông nghiệp công nghệ cao, thu hút sự chú ý của nhiều nhà đầu tư trong và ngoài nước. Cô ấy đã chứng minh cho tất cả mọi người thấy rằng, "chăn bò" cũng có thể trở thành một giám đốc, một nhà kinh doanh tài ba.

Tôi nhìn con dâu, lòng tôi tràn ngập sự tự hào. Cô ấy không chỉ là một người phụ nữ xinh đẹp, giỏi giang, mà còn là một người có trái tim nhân ái, luôn biết chia sẻ và giúp đỡ những người xung quanh. Tôi nhận ra, mình đã may mắn biết bao khi có một người con dâu như cô ấy. Con trai tôi đã đúng khi lựa chọn cô ấy làm vợ.

Nhiều năm sau, gia đình tôi trở thành một gia đình kiểu mẫu, được mọi người ngưỡng mộ. Hoàng Anh và vợ có một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, viên mãn. Họ có hai đứa con đáng yêu, thông minh, được nuôi dạy trong một môi trường đầy tình yêu thương và sự tôn trọng. Tôi, người mẹ từng đầy định kiến, giờ đây đã trở thành một người bà hiền hậu, luôn yêu thương và ủng hộ các con, các cháu.

Câu chuyện của gia đình tôi được lan truyền rộng rãi, trở thành một bài học về sự định kiến, về việc đánh giá con người qua vẻ bề ngoài và hoàn cảnh. Nó khẳng định giá trị của nghị lực và khả năng làm chủ cuộc đời của mỗi người. Nó cũng là một lời nhắc nhở rằng, tình yêu thương và sự thấu hiểu có thể vượt qua mọi rào cản, mọi định kiến.

Tôi thường ngồi kể lại câu chuyện về ngày dạm ngõ ấy cho các cháu nghe. Tôi muốn chúng hiểu rằng, đừng bao giờ đánh giá một cuốn sách qua bìa của nó, và đừng bao giờ đánh giá một con người qua vẻ bề ngoài hay xuất thân của họ. Hãy nhìn vào trái tim, vào nghị lực và vào bản lĩnh của mỗi người. Đó mới là giá trị thực sự.

Và tôi biết, cuộc đời tôi đã có một cái kết thật viên mãn, không phải vì con trai tôi thành đạt, hay vì con dâu tôi giàu có. Mà vì tôi đã học được cách yêu thương, cách chấp nhận, và cách nhìn nhận giá trị thật của con người. Tôi đã tìm thấy hạnh phúc trong sự giản dị, trong tình yêu thương gia đình, và trong sự bình yên của tâm hồn. Đó mới là điều quý giá nhất mà tôi có được trong cuộc đời này.