Min menu

Pages

N:ỗi đa:u 22 năm ch:e gi:ấu: Con trai qu:ay lư:ng trong ngày tốt nghiệp, khiến người đàn ông b:ật kh:óc n:ức n:ở...

 Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái tôn cũ kỹ, hòa lẫn với tiếng khóc thét của một sinh linh bé bỏng. Anh, Hùng, 34 tuổi, ngồi sụp xuống nền gạch lạnh lẽo của căn phòng trọ ẩm mốc. Từng đợt gió lạnh lùa qua khung cửa sổ vỡ, mang theo mùi ẩm mốc, mùi của sự thất bại. Chỉ vài tháng trước, anh còn là một kiến trúc sư tài năng, một doanh nhân đầy triển vọng với một công ty xây dựng đang trên đà phát triển. Giờ đây, sau cú sốc phá sản vì một dự án sai lầm và sự lừa gạt của đối tác, anh đã mất tất cả. Công ty đổ nợ, nhà cửa bị xiết, và anh trở về với hai bàn tay trắng, chỉ còn lại căn phòng trọ thuê rẻ tiền này.

Giữa lúc cuộc đời anh đang rơi vào bế tắc tột cùng, một bóng hình quen thuộc bỗng xuất hiện ở ngưỡng cửa. Mai, người yêu cũ của anh, người đã rời bỏ anh không một lời từ biệt ba năm trước, đột ngột quay lại. Cô đứng đó, dưới ánh đèn vàng vọt của hành lang, ôm theo một đứa trẻ còn đỏ hỏn, quấn trong tấm khăn mỏng manh. Khuôn mặt cô vẫn xinh đẹp, nhưng ánh mắt lạnh lùng, xa lạ. Trái tim anh, vốn đã hóa đá vì nỗi đau, giờ lại nhói lên một cách khó tả.



"Đây là con anh." Giọng Mai lạnh lùng, khô khốc, như thể cô đang nói về một món đồ vô tri. "Em không thể nuôi nó. Nếu anh không nhận, em sẽ bỏ lại." Cô đặt đứa bé xuống ngưỡng cửa, không một chút do dự, không một chút biểu cảm. Anh chết lặng. Không có giấy tờ, không có bằng chứng, không cả một lời xin lỗi – chỉ có đứa bé đang khóc thét trong tấm khăn mỏng manh, đôi mắt nhỏ xíu nhắm nghiền vì sợ hãi. Rồi Mai quay đi, bóng dáng cô biến mất vào màn đêm ẩm ướt, như thể cô chưa từng tồn tại trong cuộc đời anh.

Anh nhìn đứa bé đang khóc thét, lòng anh trống rỗng. Máu mủ của anh? Anh không thể tin được. Một đứa bé không cha, không mẹ, bị bỏ rơi ngay tại ngưỡng cửa. Anh, một kẻ trắng tay, đang chật vật từng bữa ăn, liệu có thể nuôi sống một sinh linh bé bỏng như thế này không? Người thân bảo anh khùng. "Mày bị điên rồi, Hùng! Tự lo thân còn chưa xong, lại còn ôm rắc rối vào mình." Họ hàng cười nhạo, những ánh mắt khinh bỉ cứa vào tim anh. Ngay cả bạn thân, những người anh từng tin tưởng nhất, cũng khuyên: "Không chắc nó là con anh đâu. Tự ôm lấy rắc rối làm gì?"

Nhưng anh không nỡ. Đứa bé nhìn anh với đôi mắt đen lay láy, như cầu cứu. Tiếng khóc của nó, dù yếu ớt, nhưng lại như một tiếng chuông thức tỉnh anh khỏi sự tê liệt. Anh không thể bỏ rơi nó. Dù anh không chắc chắn về mối quan hệ huyết thống, nhưng anh biết, đứa bé này cần anh. Anh bế đứa bé lên, cảm nhận hơi ấm yếu ớt của nó trên đôi tay mình. Một cảm giác kỳ lạ dâng trào trong lòng anh, một sự gắn kết vô hình. Anh đặt tên con là Minh – như một tia "ánh sáng" soi rọi vào quãng đời u tối của mình. Từ đó, anh bắt đầu hành trình làm bố đơn thân, một hành trình đầy gian nan và thử thách.

Cuộc sống của anh trở nên khắc nghiệt hơn bao giờ hết. Ban ngày, anh phụ hồ, vác xi măng, trộn vữa dưới cái nắng gay gắt, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Đêm đến, anh lại chạy xe ôm, len lỏi qua những con phố đông đúc, kiếm từng đồng bạc lẻ. Có những lúc, anh phải xin cơm thừa từ các quán ăn để con có bữa no. Có khi, anh vét từng đồng xu cuối cùng trong túi để mua hộp sữa bột cho Minh. Anh chưa bao giờ oán trách, chưa bao giờ than thở về số phận mình. Anh chỉ sợ con thiếu thốn, sợ con bị chê cười, bị bạn bè hỏi về mẹ. Anh không muốn Minh phải chịu đựng những gì anh đã từng trải qua.

Những năm đầu đời, Minh hay khóc vì bị bạn bè trêu chọc: "Minh không có mẹ! Minh là con hoang!" Mỗi lần như thế, trái tim anh lại quặn thắt. Anh chỉ biết ôm con vào lòng, xoa nhẹ mái tóc mềm của nó, thì thầm: "Mẹ con đang ở rất xa. Mẹ đang làm việc ở một nơi rất xa để kiếm tiền cho con ăn học. Khi nào con lớn, mẹ sẽ quay về." Đó là lời nói dối đầy yêu thương mà anh đã giữ suốt gần hai thập kỷ. Anh không muốn Minh phải mang trong mình nỗi đau bị bỏ rơi, không muốn con phải căm ghét người đã sinh ra mình. Anh tin rằng, một ngày nào đó, sự thật sẽ được hé lộ, nhưng không phải là bây giờ.

Minh lớn lên trong tình yêu thương vô bờ bến của anh. Thằng bé thông minh, hiếu thảo và rất hiểu chuyện. Minh không bao giờ hỏi về mẹ nữa, nhưng ánh mắt nó vẫn thoáng chút buồn mỗi khi nhìn thấy bạn bè có mẹ đưa đón. Anh luôn cố gắng bù đắp cho con bằng tất cả những gì mình có thể. Anh dành thời gian kể chuyện cho con nghe, dạy con học, chơi đùa cùng con. Anh muốn Minh cảm nhận được tình yêu thương trọn vẹn, muốn con biết rằng nó không hề đơn độc.

22 năm trôi qua, thời gian đã làm phai mờ những vết thương lòng, nhưng cũng tôi luyện anh thành một người đàn ông mạnh mẽ, kiên cường. Anh vẫn làm công việc lao động phổ thông, nhưng nhờ sự chăm chỉ và tiết kiệm, anh đã mua được một căn nhà nhỏ, khang trang hơn. Minh giờ là một chàng trai chững chạc, cao lớn. Cậu bé không phụ lòng anh, đậu thủ khoa ngành Kỹ sư xây dựng – trùng hợp thay, chính là giấc mơ ngày xưa mà anh từng bỏ lỡ vì biến cố cuộc đời. Anh nhìn con, lòng anh tràn ngập niềm tự hào và mãn nguyện.

Ngày lễ tốt nghiệp của Minh, anh dậy từ 4 giờ sáng. Anh tự tay là phẳng phiu chiếc áo sơ mi đã bạc màu, mua một bó hoa hướng dương – loài hoa Minh thích nhất. Anh đến trường sớm, tìm một chỗ ngồi khuất lấp ở hàng ghế cuối cùng trong khán đài rộng lớn. Anh nhìn con trai mình, Minh, đứng giữa hàng ngàn sinh viên khác, ánh mắt cậu rạng ngời tự hào. Khi tên con được xướng lên trên bục danh dự, khi Minh bước lên nhận tấm bằng thủ khoa, đôi mắt anh ngấn nước. Anh không thể kìm nén được cảm xúc. Bao nhiêu năm vất vả, bao nhiêu giọt mồ hôi, nước mắt, giờ đây đều được đền đáp xứng đáng.

Nhưng rồi, khi đám đông tản ra, anh chết lặng khi thấy một người phụ nữ đứng ở cổng trường. Bóng dáng quen thuộc ấy, đã ám ảnh anh suốt 22 năm qua. Mai. Cô vẫn xinh đẹp, sang trọng trong bộ váy hàng hiệu, mái tóc được chải chuốt cẩn thận, gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng. Cô cầm theo một hộp quà lớn, lấp lánh dưới ánh nắng chiều. Cô nhìn anh, ánh mắt dửng dưng, không chút cảm xúc, như thể anh chỉ là một người xa lạ.

Anh siết chặt tay, lòng anh dấy lên một nỗi lo sợ không tên. Cô ta quay lại làm gì? "Mai... cô đến đây làm gì?" Anh hỏi, giọng anh khàn đặc. Mai cười nhạt, ánh mắt cô vẫn lạnh lùng: "Em nghe nó tốt nghiệp hôm nay. Em chỉ muốn cho nó biết, mẹ nó vẫn còn sống." Lời nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào tim anh. Cô ta muốn phá vỡ cuộc sống bình yên của Minh? Cô ta muốn cướp đi hạnh phúc mà anh đã khó khăn lắm mới xây dựng được?

Anh bước lại gần Mai, cố gắng giữ bình tĩnh. "Đừng phá ngày của nó. Nó chưa biết gì cả, và tôi cũng không muốn nó bị tổn thương." Anh nói, giọng anh đầy sự van nài. Mai vẫn cười nhạt, ánh mắt cô đầy vẻ khinh thường: "Anh lo lắng làm gì? Em không định giành giật gì đâu. Em chỉ muốn đứng đây… để con em thấy mẹ nó cũng có mặt." Lời nói ấy như một cái tát vào mặt anh. Cô ta không quan tâm đến cảm xúc của con, cô ta chỉ muốn thỏa mãn cái tôi ích kỷ của mình.

Đúng lúc đó, Minh bước ra giữa sân trường, tay cầm tấm bằng tốt nghiệp, gương mặt rạng ngời tự hào. Anh đã định tiến lại ôm con, cùng con chia sẻ niềm vui. Nhưng ánh mắt Minh lại bất ngờ dừng lại ở phía cổng – nơi Mai đang đứng, mỉm cười nhẹ. Cả sân trường như lặng đi. Một không khí căng thẳng bao trùm. Anh thấy Minh bỗng khựng lại, đôi mắt cậu nhìn Mai đầy sự tò mò và ngờ vực.

Minh bước đến gần cô ấy, chậm rãi, từng bước chân như nặng trĩu. Trái tim anh đập thình thịch, một nỗi sợ hãi tột cùng dấy lên trong lòng. Mai chủ động đưa hộp quà ra, khẽ nói, giọng cô ta vẫn lạnh lùng, nhưng có chút run rẩy: "Mẹ chúc mừng con. Mẹ là người đã sinh ra con." Một khoảnh khắc dài tưởng chừng bất tận. Anh nín thở, chờ đợi phản ứng của Minh. Liệu con có chạy đến ôm cô ta? Liệu con có chấp nhận cô ta là mẹ?

Rồi Minh lùi lại một bước. Anh thấy con nắm chặt tay, ánh mắt cậu trở nên kiên định hơn bao giờ hết. Giọng Minh run nhưng rõ ràng, từng chữ như mũi tên xuyên thẳng vào tim Mai: "Cô sinh ra tôi, nhưng người nuôi tôi, dạy tôi nên người… đang đứng phía sau." Cậu quay lưng lại, chạy đến, ôm anh thật chặt giữa đám đông. Anh không nói được gì. Chỉ ôm con và… bật khóc như một đứa trẻ, sau 22 năm dồn nén. Nước mắt anh chảy dài trên vai Minh, những giọt nước mắt của hạnh phúc, của sự nhẹ nhõm, và của cả nỗi đau đã được giải tỏa.

Mai chết lặng. Khuôn mặt cô ta tái mét, ánh mắt cô ta đầy sự bàng hoàng và không tin nổi. Cô ta không ngờ đứa con từng bị bỏ rơi năm ấy lại có thể yêu người đàn ông kia đến thế, yêu đến mức chối bỏ cả người đã sinh ra mình. Hộp quà lấp lánh trong tay cô ta rơi xuống, nằm chỏng chơ giữa sân trường. Cô ta lặng lẽ quay lưng rời đi, bóng dáng cô ta khuất dần vào dòng người tấp nập. Anh không quan tâm. Anh chỉ ôm chặt lấy Minh, cảm nhận hơi ấm của con, cảm nhận tình yêu thương vô bờ bến.

"Con không cần thêm ai là mẹ cả. Bố là đủ rồi!" Minh thì thầm, giọng cậu nghẹn ngào. Anh siết chặt con hơn. Anh, người từng bị bỏ lại với một đứa bé đỏ hỏn, từng bị người đời khinh miệt, từng phải sống trong cảnh nghèo khó, giờ đây lại là người được yêu thương trọn vẹn nhất. Không cần danh phận. Không cần máu mủ rõ ràng. Chỉ cần 22 năm tình thương không điều kiện, 22 năm hy sinh thầm lặng. Đó là phần thưởng lớn nhất mà cuộc đời đã ban tặng cho anh. Anh biết, cuộc đời anh đã tìm thấy ý nghĩa trọn vẹn.

Sau ngày tốt nghiệp, cuộc sống của hai bố con anh Hùng bước sang một trang mới. Minh nhận được nhiều lời mời làm việc từ các công ty xây dựng lớn nhờ thành tích học tập xuất sắc. Cậu quyết định chọn một công ty ở gần nhà để có thể tiếp tục ở bên chăm sóc bố. Anh Hùng, nhìn con trai mình chững chạc, thành đạt, lòng anh tràn ngập niềm tự hào. Anh không còn phải vất vả phụ hồ, chạy xe ôm nữa. Minh muốn bố nghỉ ngơi, nhưng anh vẫn muốn tiếp tục làm việc, dù chỉ là những công việc nhẹ nhàng. Anh muốn cảm thấy mình vẫn có ích, vẫn có thể tự lo cho bản thân.

Minh dành nhiều thời gian hơn cho bố. Cậu thường xuyên đưa bố đi ăn những món ngon, mua sắm những bộ quần áo mới. Hai bố con thường xuyên trò chuyện, chia sẻ những câu chuyện về công việc, về cuộc sống. Anh Hùng cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của con trai. Anh biết rằng, những hy sinh của mình trong quá khứ đã được đền đáp xứng đáng.

Một buổi tối, khi hai bố con đang ngồi xem tivi, Minh bỗng hỏi anh Hùng: "Bố ơi, hôm đó... người phụ nữ ở cổng trường là ai vậy ạ?" Anh Hùng thoáng giật mình. Anh biết, Minh sớm muộn gì cũng sẽ hỏi. Anh hít một hơi thật sâu, và kể cho Minh nghe toàn bộ sự thật về Mai, về quá khứ của họ, và về việc Mai đã bỏ rơi Minh như thế nào. Anh kể một cách chân thật, không thêm bớt, không che giấu bất cứ điều gì.

Minh lắng nghe trong im lặng. Khuôn mặt cậu lộ rõ sự bất ngờ, rồi là sự đau đớn. "Cô ấy... cô ấy là mẹ ruột con sao bố?" Giọng Minh run run. Anh Hùng gật đầu. Minh cúi gằm mặt, những giọt nước mắt lăn dài trên má cậu. Anh Hùng ôm chặt lấy con, xoa nhẹ mái tóc cậu. "Con đừng buồn, Minh. Con có bố ở đây rồi. Bố sẽ luôn ở bên con."

Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu kiên định hơn bao giờ hết. "Con không buồn đâu bố. Con chỉ thấy thương bố thôi. Bố đã phải vất vả vì con nhiều rồi." Cậu ôm chặt lấy anh Hùng. "Con không cần người mẹ ấy. Con chỉ cần bố thôi. Bố là tất cả của con." Lời nói ấy của Minh đã xoa dịu mọi nỗi đau trong lòng anh Hùng. Anh biết rằng, dù sự thật có đau lòng đến mấy, nhưng tình yêu thương của hai bố con vẫn sẽ bền chặt.

Minh sau đó cũng tìm hiểu thêm về Mai qua những người quen cũ của bố. Cậu biết rằng Mai đã kết hôn với một người đàn ông giàu có ở nước ngoài, có một cuộc sống xa hoa, và đã có thêm hai đứa con khác. Minh hiểu rằng, Mai đã hoàn toàn quên đi quá khứ, quên đi cậu. Cậu không còn bất cứ sự oán trách hay căm ghét nào dành cho Mai. Cậu chỉ thấy một sự trống rỗng, và một sự thương cảm cho người phụ nữ đã lựa chọn từ bỏ máu mủ của mình.

Câu chuyện về anh Hùng và Minh, về tình cha con không máu mủ nhưng đầy tình yêu thương, đã lan truyền trong cộng đồng. Nhiều người cảm phục sự hy sinh của anh Hùng, và ngưỡng mộ sự hiếu thảo của Minh. Họ trở thành một biểu tượng của tình yêu thương, của lòng nhân ái. Anh Hùng và Minh cũng thường xuyên tham gia vào các hoạt động thiện nguyện, giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi, những gia đình đơn thân. Anh Hùng muốn lan tỏa thông điệp về tình yêu thương, về sự bao dung, và về việc không bao giờ từ bỏ hy vọng.

Anh Hùng và Minh sống những ngày tháng bình yên và hạnh phúc bên nhau. Anh Hùng không còn cảm thấy cô đơn nữa. Anh đã tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời mình trong nụ cười của Minh, trong sự thành đạt của con. Anh biết rằng, quyết định năm xưa của anh, quyết định nhận nuôi Minh, là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời anh. Nó đã mang lại cho anh một cuộc sống trọn vẹn, một tình yêu thương vô điều kiện, và một hạnh phúc mà tiền bạc không thể mua được.