Min menu

Pages

Biết chồng l:én l:út gọi đồng nghiệp lúc n:ửa đ:êm, vợ không nói gì… nhưng mẹ chồng thì lại có cách d:ạy d:ỗ kh:iến ai c:ũng n:ể...

 Trời vừa quá nửa đêm. Căn phòng chìm trong bóng tối chỉ còn ánh đèn ngủ lặng lẽ rọi xuống nửa mép giường. Cô trở mình, cánh tay vô thức vươn sang bên cạnh, chỉ chạm vào khoảng trống âm ấm. Không có anh. Trái tim cô chùng xuống một nhịp. Bình thường giờ này anh vẫn ôm cô thật chặt. Lạ.

Cô ngồi dậy, không bật đèn, bước chân nhẹ như lông mèo rón rén ra khỏi phòng. Ánh sáng mờ le lói từ khe cửa phòng làm việc khiến tim cô đập mạnh. Cô khựng lại, nín thở, rồi nhích từng chút một lại gần. Qua khe cửa khép hờ, cô thấy anh đứng quay lưng lại, dáng người cứng nhắc. Một tay anh chống lên bàn, tay kia cầm điện thoại áp sát tai.



Giọng anh trầm thấp, không lớn nhưng đủ để cô nghe được những lời cuối: "Ừ, mai gặp, ngủ ngoan nhé." Cô như bị ai đấm mạnh vào ngực. Không ồn ào, không nước mắt, chỉ có một khoảng trống lạnh lẽo quét qua tim. Cô đứng đó vài giây, rồi lặng lẽ quay lưng, khép cửa phòng như chưa từng xuất hiện.

Cả đêm hôm đó, cô nằm nghiêng quay mặt vào tường. Gối thấm nước mắt. Cô không dám khóc thành tiếng, sợ đánh thức đứa con nhỏ đang nằm giữa. Trong lòng cô có một vết rạn, không đau đến mức thét gào, nhưng đủ để từng nhịp thở trở nên nặng nề.

Sáng hôm sau, anh vẫn dậy sớm như mọi khi. Cà phê thơm lừng được đặt trước mặt cô. Anh mỉm cười hỏi han: "Tối qua em ngủ ngon không?" Giọng anh nhẹ nhàng, dịu dàng quá đỗi, nhưng với cô lúc này, nó chỉ như một lớp vỏ ngọt ngào bọc lấy một sự thật đắng chát.

Cô im lặng. Cà phê nhấp từng ngụm nhưng không thấy vị. Mỗi lời nói của anh giờ đây đều trở nên giả tạo. Cô bắt đầu lặng lẽ quan sát anh nhiều hơn. Từng lần anh bấm điện thoại, từng cái thở dài khi nghĩ cô không để ý. Và rồi câu hỏi day dứt trong lòng cô cứ hiện lên mãi: từ khi nào trái tim anh có chỗ cho người khác?

Chỉ có một người nhận ra sự thay đổi – mẹ chồng cô. Bà là giáo viên về hưu, nghiêm khắc nhưng sống có lý. Bà không hay can thiệp vào chuyện vợ chồng con trai, nhưng ánh mắt của bà đủ tinh để đọc được những điều người khác giấu kín.

Một chiều, khi cô đang rửa chén sau bữa cơm, bà đứng bên cạnh, giọng nhẹ nhàng: "Con sao vậy? Mắt sưng hết cả lên." Cô khựng lại. Cố gắng nặn ra một nụ cười: "Con thức khuya đọc sách thôi mẹ ạ."

Bà nhìn sâu vào mắt cô, cái nhìn không tra hỏi, nhưng đầy thấu hiểu. Bà không hỏi thêm. Chỉ yên lặng bước đi. Nhưng buổi chiều hôm đó, bà bảo có việc ra ngoài. Không ai biết đích đến của bà là công ty của con trai.

Trong phòng họp tầng năm, anh ngạc nhiên khi thấy mẹ. "Mẹ? Sao mẹ tới đây?" Bà đặt túi xuống bàn, giọng bình thản: "Mẹ cần nói chuyện riêng với con. Không phải chuyện nhà."

Anh do dự, nhưng rồi cũng ngồi xuống. Gương mặt bà nghiêm lại, ánh mắt kiên định. "Đêm qua mẹ nghe con nói chuyện điện thoại." Anh giật mình. "Mẹ... mẹ nghe gì?"

"Chỉ vài câu, nhưng đủ hiểu. Mẹ không cần biết cô ta là ai, hay giữa hai đứa có gì. Mẹ chỉ hỏi: con muốn mẹ cảm thấy xấu hổ vì đã sinh ra một đứa con trai phản bội không?"

Anh cúi mặt, tay đan vào nhau. Lòng tự trọng bị giày vò đến mức không thốt nên lời. "Mẹ... con chỉ... chưa làm gì sai cả..."

"Sai không nằm ở hành động. Sai là khi con nghĩ rằng vợ con không biết thì sẽ không sao. Con có biết nó đã khóc không? Không nói với mẹ nửa lời, nhưng đôi mắt sưng đỏ và cái cách nó cắn chặt môi sáng nay, mẹ thấy. Nó đau. Nhưng vẫn im lặng. Vì yêu con."

Anh nghẹn họng. Bà không gào thét, không mắng chửi, nhưng từng lời như lưỡi dao cứa thẳng vào lòng anh. "Nếu con còn muốn giữ lấy gia đình này, hãy dừng lại. Đừng để mẹ phải bước chân vào nơi làm việc của con vì những chuyện như thế này nữa."

Tối hôm đó, cô vừa tan làm về đã thấy anh bày biện món ăn trên bàn. Mẹ chồng đang xếp vali nhỏ. Cô ngơ ngác: "Mẹ, mẹ đi đâu ạ?"

Bà mỉm cười: "Không, cả nhà đi. Mẹ đặt vé rồi. Ba ngày ở biển. Ai cũng phải đi, không được từ chối."

Anh bước tới, nắm tay cô thật chặt. "Cho anh được làm lại. Anh xin lỗi." Giọng anh trầm, mắt anh không còn né tránh. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, cô thấy rõ sự chân thành không che giấu.

Cô không nói gì. Nước mắt cô rơi trên tay anh. Không cần lời, câu trả lời đã quá rõ ràng.

Ba ngày ở biển là ba ngày sóng lòng dịu xuống. Anh chăm sóc cô từng chút, từ bữa ăn đến cái áo khoác khi chiều xuống. Con trai nhỏ vui vẻ nô đùa, ngỡ rằng bố mẹ đang trong kỳ nghỉ như mọi lần.

Mẹ chồng thỉnh thoảng kéo cô đi dạo dọc bờ cát. Bà kể về thời bà trẻ, ông ngoại viết mười bức thư mới được hồi âm. Bà cười, mắt lấp lánh niềm thương: "Hôn nhân không phải cuộc đua tốc độ. Người chạy tắt thì dễ lạc. Kẻ biết kiên trì mới tới được cuối đường."

Cô nghe từng lời như dòng nước mát lành chảy qua tâm hồn. Bà không khuyên răn, không áp đặt. Nhưng chính những câu chuyện ấy đã xoa dịu vết thương đang rỉ máu trong lòng cô.

Tối cuối cùng, họ ngồi trên bờ cát, nhìn mặt trời khuất dần sau biển. Gió mặn và se lạnh. Anh đặt tay lên vai cô, giọng trầm và thật: "Cảm ơn em đã không rời đi. Anh sai. Anh hiểu ra điều đúng là gì. Mong em cho anh cơ hội để chứng minh."

Cô gật đầu nhẹ. Không phải vì quên. Mà vì cô thấy mình vẫn còn đủ yêu để tha thứ. Và vì gia đình này, đáng để gìn giữ.

Vài tháng sau, cuộc sống trở lại bình thường. Nhưng lòng cô thì khác. Không còn sợ mỗi lần anh cầm điện thoại. Không còn giật mình giữa đêm vì bóng dáng trống rỗng trên giường. Bởi vì anh đã thay đổi – bằng hành động, từng ngày.

Anh về nhà sớm hơn, dành thời gian chơi với con, trò chuyện với vợ, đặt điện thoại xuống khi cô bước vào phòng. Những điều nhỏ thôi, nhưng mỗi lần như thế, niềm tin trong cô lại được vá thêm một mảnh.

Một buổi chiều, cô pha trà mang lên phòng cho mẹ chồng. Bà ngồi thảnh thơi bên cửa sổ, đón ánh nắng cuối ngày. Bà nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: "Con có còn giận mẹ vì đến công ty con trai không?"

Cô bật cười, ngồi xuống bên bà: "Không đâu mẹ. Nếu lúc ấy mẹ không đến, chắc con đã bỏ đi rồi."

Bà gật đầu, nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Có lúc phải mạnh tay để giữ lấy điều đáng giữ. Mẹ không bênh con trai mẹ. Mẹ bênh điều đúng."

Giọng bà vừa rắn rỏi vừa ấm áp. Cô thấy nghẹn ngào nơi cổ họng. Cô cúi đầu, bàn tay siết lấy tay bà. Lần đầu tiên kể từ khi về làm dâu, cô cảm thấy lòng mình thật sự bình yên. Không phải vì không còn sóng gió. Mà vì trong căn nhà này, có một người mẹ chồng sẵn sàng đứng về phía công lý. Và có một người chồng, biết sửa sai từ nơi bắt đầu – là lòng tự trọng và tình yêu.

Gia đình ấy, sau cùng, vẫn vẹn nguyên – không phải vì hoàn hảo, mà vì họ đã cùng nhau học cách tha thứ, cùng nhau lựa chọn ở lại khi có quyền rời đi.