Tôi là Nguyễn Thị Lựu, nhưng người ta quen gọi tôi là bà Bốn. Năm nay tôi đã 66 tuổi, góa chồng được hơn mười năm. Cuộc đời tôi gắn liền với mảnh đất nhỏ ở ngoại ô thành phố, nơi tôi đã nuôi nấng đứa con gái duy nhất, con Thủy, khôn lớn. Tôi từng nghĩ, tuổi già của mình sẽ yên ổn, thanh thản, nương tựa vào ngôi nhà đơn sơ này và đứa con gái hiếu thảo. Nhưng cuộc đời đâu phải lúc nào cũng như ý mình. Giờ đây, tôi đang đứng trước một tình thế khó xử, một nỗi lo lắng như lửa đốt trong lòng, tất cả cũng vì đứa con rể mà ra.
Con Thủy nhà tôi, nó là đứa con gái ngoan hiền, chăm chỉ, lại học cao. Nó có bằng thạc sĩ, làm việc ở một công ty lớn trên thành phố, có công việc ổn định. Tôi từng tự hào về con bé lắm. Nhưng rồi, Thủy nó lại lấy phải thằng Tuấn, một người chồng mà tôi nhìn là biết ngay bản chất: lười biếng, khôn vặt, chỉ biết ăn bám. Ngày đầu Tuấn về ra mắt, nó khéo ăn nói lắm. Nó ngọt ngào với tôi, nói những lời đường mật khiến tôi tưởng nó là người tử tế, thật lòng yêu thương con gái mình. Tôi đã lầm. Giờ đây, cái vỏ bọc tử tế ấy đã lột bỏ hoàn toàn, chỉ còn lại sự trơ trẽn và tham lam.
Sau khi cưới, bản chất của thằng Tuấn lộ rõ. Nó làm việc chểnh mảng, đi làm về lúc nào cũng than vãn về công việc, về sếp, về đồng nghiệp. Rồi nó xin nghỉ việc, bảo là muốn "tự kinh doanh". Nó mở cái tiệm sửa điện thoại nhỏ xíu. Tôi cứ nghĩ nó sẽ chăm chỉ làm ăn, nhưng không. Cả ngày nó ngồi lì ở quán cà phê, tụ tập bạn bè nhậu nhẹt, tán gẫu. Khách đến sửa điện thoại thì nó qua loa, không tận tâm. Tối về, nó lại đòi tiền vợ để "nhập hàng", để "đầu tư thêm".
Con Thủy, con gái tôi, dù học cao, có bằng thạc sĩ, làm văn phòng, lại mù quáng vì tình yêu chồng. Nó tin tưởng thằng Tuấn một cách vô điều kiện. Lương tháng nào của nó cũng bị chồng "vay tạm" để "đầu tư" vào cái cửa hàng lèo tèo ấy. Nó cứ nói là "giúp chồng lần cuối", rồi lại lần nữa, lần nữa. Nhìn con gái tôi ngày càng gầy gò, hốc hác, tối nào cũng cắm cúi rửa chén trong bếp đến khuya vì phải lo cho cái cửa hàng của chồng, lòng tôi đau như cắt. Tôi chỉ muốn mắng thẳng vào mặt thằng Tuấn, muốn lôi nó ra khỏi nhà. Nhưng tôi không dám.
Mỗi lần tôi nói nặng lời với Tuấn, nó lại lôi Thủy ra làm lá chắn. "Má đừng xen vào chuyện vợ chồng con chứ. Má làm vậy Thủy nó khó xử." Thủy lại rưng rưng nước mắt, ánh mắt van lơn tôi đừng nói gì thêm. Tôi hiểu con gái mình. Nó là người sống vì người khác, sống vì chồng con. Chính vì vậy mà nó mới khổ, mới chấp nhận mọi thứ. Nhìn con gái mình cứ lún sâu vào vũng lầy mà tôi không làm gì được, lòng tôi như lửa đốt. Tôi chỉ biết thở dài, lo lắng cho tương lai của con.
Nỗi lo lắng của tôi càng lớn hơn khi nửa năm trước, tôi bán mảnh đất do chồng tôi để lại. Mảnh đất ấy là kỷ vật của chồng tôi, là mồ hôi nước mắt của cả đời ông ấy, và cũng là của để dành cho con Thủy. Nó có giá trị hai tỷ đồng. Hai tỷ đồng! Một số tiền lớn đối với một người già như tôi. Tôi đã nghĩ, số tiền này sẽ là của hồi môn cho con gái, sẽ giúp nó có một cuộc sống ổn định, không phải lo nghĩ về tiền bạc.
Tuy nhiên, tôi quyết định không đưa tiền cho con gái ngay lập tức. Tôi không tin tưởng thằng Tuấn. Tôi sợ nếu tôi đưa tiền cho Thủy, thằng Tuấn sẽ bòn rút hết. Tôi đã chứng kiến Thủy nhiều lần rút tiền tiết kiệm của mình để "giúp chồng lần cuối" rồi phải đi vay mượn khắp nơi, thậm chí còn phải bán cả những món đồ kỷ niệm của mình. Tôi chắc chắn rằng, nếu tôi đưa hai tỷ đồng đó cho Thủy, chỉ một tháng sau, thằng Tuấn sẽ lôi ra làm "dự án đầu tư kinh doanh" nào đó, rồi lại nướng sạch vào những trò vô bổ.
Đúng như tôi đoán, khi hai vợ chồng Thủy về chơi và biết tin tôi bán đất, thằng Tuấn lập tức "ngửi" được mùi tiền. Nó hồ hởi hỏi dò ý định gửi tiết kiệm của tôi. "Má ơi, má định gửi ngân hàng à? Lãi suất thấp lắm. Má cứ đưa tiền cho con, con sẽ giúp má 'đầu tư' vào chuỗi cửa hàng phụ kiện điện thoại. Thị trường này đang hot lắm, đảm bảo lợi nhuận gấp đôi, gấp ba luôn!" Nó nói, giọng nó liến thoắng, mắt nó sáng rực lên vì tham lam. Tôi nhìn nó, lòng tôi khinh bỉ. Nó nghĩ tôi là người ngu ngốc sao? Nó nghĩ tôi không biết gì về kinh doanh sao?
Tôi mỉm cười, một nụ cười lạnh lùng. "Má già rồi, không chơi mấy trò lời gấp đôi, lỗ gấp ba. Tiền má, má giữ, khỏi bận tâm." Tôi trả lời thẳng thừng, ánh mắt tôi nhìn thẳng vào mặt nó. Thằng Tuấn cười giả lả, nhưng mắt nó thì tối sầm lại. Tôi biết, nó đang tức giận lắm, nhưng không dám làm gì.
Tối đó, tôi nghe tiếng đập ly loảng xoảng trong phòng con gái. Rồi tiếng thằng Tuấn cố tình nói lớn, cố tình để tôi nghe thấy: "Má có tiền mà không cho con cháu. Mai mốt chết đem theo được chắc?". Nghe những lời đó, tôi tức đến tăng xông. Máu tôi như sôi lên trong người. Tôi định bước ra, lôi thằng Tuấn ra khỏi nhà, đuổi nó đi ngay lập tức. Nhưng rồi, con Thủy lại lao ra, khuôn mặt nó xanh xao, mắt rưng rưng nước. "Mẹ ơi, mẹ đừng nói gì cả. Kẻo lại to chuyện. Con xin mẹ." Nó kéo tôi vào trong, ánh mắt van lơn tôi đừng làm gì dại dột.
Tôi nhìn con gái, nhìn sự bất lực và nỗi sợ hãi trong ánh mắt nó, lòng tôi đau như cắt. Tôi biết con Thủy không thể dứt khỏi người chồng tệ bạc này. Nó đã quá lún sâu vào vũng lầy của tình yêu mù quáng. Còn tôi, tôi không thể giữ mãi số tiền này. Tôi chắc chắn thằng Tuấn sẽ không để yên. Nó sẽ tìm mọi cách để ép buộc tôi phải đưa tiền. Tôi đang đứng trước một tình thế tiến thoái lưỡng nan. Tiền thì tôi muốn giữ cho con, nhưng tôi không thể bảo vệ nó khỏi thằng con rể tham lam. Tôi không biết nên làm thế nào, không biết phải bắt đầu từ đâu để cứu lấy con gái mình.
Những ngày sau đó, không khí trong nhà tôi trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Thằng Tuấn tỏ ra lạnh nhạt với tôi, không nói năng gì. Nó vẫn về nhà đều đặn, nhưng không khí mỗi bữa cơm đều căng thẳng. Nó liên tục bóng gió về việc "đầu tư", về việc "kinh doanh" để có tiền "lo cho gia đình". Tôi biết nó đang cố gắng gây áp lực cho tôi, nhưng tôi vẫn kiên quyết không lay chuyển. Thủy, con gái tôi, thì cứ như người mất hồn. Nó đi làm về là lại vào phòng, không nói không rằng. Tôi nhìn con, lòng tôi quặn thắt. Con bé gầy đi trông thấy, và ánh mắt nó lúc nào cũng chất chứa một nỗi buồn sâu thẳm.
Tôi quyết định phải làm gì đó. Tôi không thể cứ ngồi yên nhìn con gái mình lún sâu vào vũng lầy này. Tôi gọi điện cho anh Hai, anh trai của chồng tôi đã mất, người mà tôi rất tin tưởng. Anh Hai là một người đàn ông từng trải, có đầu óc. Tôi kể cho anh nghe toàn bộ câu chuyện về thằng Tuấn, về sự tham lam của nó, và về nỗi lo lắng của tôi cho con Thủy. Anh Hai lắng nghe một cách chăm chú, ánh mắt anh ấy đầy sự thấu hiểu. "Bốn à, tình thế này khó thật. Nhưng em đừng lo, anh sẽ giúp em."
Anh Hai gợi ý tôi nên bí mật gửi số tiền hai tỷ đồng đó vào một ngân hàng lớn ở nước ngoài, dưới tên một quỹ từ thiện do tôi làm chủ. Cách này vừa an toàn, vừa không bị thằng Tuấn dòm ngó, lại có thể giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn. Tôi đồng ý ngay lập tức. Với sự giúp đỡ của anh Hai, mọi thủ tục được tiến hành nhanh chóng. Số tiền hai tỷ đồng của tôi đã được an toàn. Lòng tôi nhẹ nhõm đi phần nào, nhưng nỗi lo cho con gái vẫn còn đó.
Đúng như tôi dự đoán, vài ngày sau, thằng Tuấn bắt đầu giở trò. Nó liên tục ca thán về tình hình kinh doanh thua lỗ, về việc cửa hàng sắp phá sản. Nó nói với Thủy rằng cần một khoản tiền lớn để "cứu vãn tình hình", nếu không thì "hai vợ chồng sẽ ra đường". Thủy, con bé tội nghiệp, lại tin tưởng chồng một cách mù quáng. Nó về nhà, cầu xin tôi đưa tiền. "Mẹ ơi, mẹ giúp con đi mẹ. Chồng con đang gặp khó khăn. Nếu không có tiền, cửa hàng sẽ đóng cửa mất. Con xin mẹ." Thủy nói, mắt nó đỏ hoe, giọng nó đầy sự van nài.
Tôi nhìn con gái, lòng tôi đau như cắt. Nhưng tôi biết, tôi không thể mềm lòng. Nếu tôi đưa tiền cho nó, thằng Tuấn sẽ lại nướng sạch vào những trò vô bổ, và Thủy sẽ lại càng lún sâu hơn. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nhìn thẳng vào mắt Thủy. "Con ơi, tiền của mẹ mẹ đã gửi ngân hàng rồi. Mẹ không còn tiền mặt đâu." Tôi nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. Thủy sững sờ, nó không tin vào tai mình. "Sao mẹ lại làm vậy? Mẹ không thương con sao?" Nó hỏi, giọng nó đầy sự trách móc.
Thằng Tuấn từ trong phòng bước ra, mặt nó tối sầm lại. "Gửi ngân hàng nào? Ngân hàng nào lại nhận gửi tiền mặt lớn như thế? Bà già này, bà giấu tiền đúng không?" Nó gần như hét lên. "Bà không thương con gái bà, bà muốn nó ra đường đúng không?" Tôi nhìn nó, ánh mắt tôi kiên định. "Tiền của má, má có quyền quyết định. Mấy đứa không có quyền can thiệp." Tôi nói. Thằng Tuấn tức giận, nó đập bàn đập ghế, chửi bới ầm ĩ. Thủy khóc nức nở, nó chạy vào phòng đóng sập cửa lại.
Đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi biết, tôi đã làm đúng. Nhưng lòng tôi vẫn đau. Tôi thương con gái mình, thương nó vì đã quá mù quáng. Tôi cũng giận thằng Tuấn, giận nó vì đã làm khổ con gái tôi. Tôi tự hỏi, liệu có cách nào để cứu con gái tôi ra khỏi vũng lầy này không?
Sau biến cố đó, mối quan hệ giữa tôi và con gái Thủy trở nên căng thẳng. Thủy tránh mặt tôi, không nói chuyện với tôi. Tôi biết con bé giận tôi, giận vì tôi không "giúp" chồng nó. Lòng tôi đau như cắt, nhưng tôi vẫn tin vào quyết định của mình. Tôi biết rằng, một ngày nào đó, Thủy sẽ hiểu.
Thằng Tuấn thì ngày càng lún sâu vào cờ bạc và rượu chè. Cửa hàng điện thoại của nó nhanh chóng đóng cửa. Nó về nhà, ngày nào cũng gây sự với Thủy, đòi tiền, chửi bới. Thủy phải đi vay mượn khắp nơi để trả nợ cho chồng, để lo cho cuộc sống. Nó ngày càng tiều tụy, gầy gò, và đôi mắt nó luôn ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm. Tôi nhìn con gái, lòng tôi quặn thắt. Tôi muốn ôm con vào lòng, muốn nói cho nó biết rằng tôi vẫn luôn ở bên nó.
Một hôm, tôi nghe tin thằng Tuấn bị chủ nợ tìm đến tận nhà. Chúng đe dọa, chửi bới, thậm chí còn đòi đập phá nhà cửa. Tôi vội vàng chạy sang. Thằng Tuấn đang nằm gục trên sàn nhà, say mèm. Thủy thì run rẩy, ôm chặt đứa con bé bỏng vào lòng. Tôi nhìn thấy sự tuyệt vọng trong ánh mắt con gái.
Tôi bước đến, nhìn thẳng vào mặt đám chủ nợ. "Các anh muốn gì? Tiền thì không có. Nó nợ bao nhiêu, tôi sẽ trả." Tôi nói, giọng tôi kiên định. Đám chủ nợ ngạc nhiên. Chúng không ngờ một bà già như tôi lại dám đối đầu với chúng. Sau một hồi thương lượng, tôi đồng ý trả một phần nợ cho thằng Tuấn, với điều kiện chúng phải để cho Thủy và cháu tôi yên.
Sau khi đám chủ nợ bỏ đi, tôi nhìn Thủy. Con bé ôm chặt lấy tôi, khóc nức nở. "Mẹ ơi... con xin lỗi mẹ. Con đã sai rồi. Con không nên tin lời anh ta." Luyến nói, giọng nó nghẹn ngào. "Con đã quá mù quáng. Con đã làm khổ mẹ." Tôi ôm chặt lấy con, nước mắt tôi cũng lăn dài. "Con ơi, không sao cả. Mẹ biết con đã vất vả nhiều rồi. Giờ con đã nhận ra rồi thì không sao cả."
Sau ngày hôm đó, Thủy quyết định ly hôn với Tuấn. Tôi ủng hộ quyết định của con gái. Tôi biết, đó là con đường duy nhất để con bé có thể tìm lại hạnh phúc. Thằng Tuấn, sau khi không còn tiền để bòn rút, cũng không dám gây sự nữa. Nó chấp nhận ly hôn, và rời khỏi nhà tôi.
Cuộc sống của mẹ con tôi dần trở lại bình yên. Thủy trở lại với công việc của mình, nó chăm chỉ làm ăn để bù đắp những tháng ngày đã mất. Tôi dành thời gian chăm sóc cháu ngoại, và tôi cũng cảm thấy lòng mình thanh thản hơn rất nhiều. Tôi không còn lo lắng về tiền bạc nữa, vì số tiền hai tỷ đồng đó đã được an toàn trong quỹ từ thiện. Tôi thường xuyên dùng số tiền đó để giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn, và tôi cảm thấy cuộc đời mình có ý nghĩa hơn bao giờ hết.
Minh, cháu ngoại tôi, lớn lên trong vòng tay yêu thương của bà và mẹ. Thằng bé thông minh, hiếu thảo và rất ngoan ngoãn. Nó là niềm vui, là ánh sáng trong cuộc đời tôi. Tôi vẫn sống trong ngôi nhà nhỏ của mình, nhưng giờ đây, ngôi nhà ấy tràn ngập tiếng cười và niềm hạnh phúc.
Bẵng đi vài năm, cuộc sống của gia đình tôi đã hoàn toàn ổn định. Thủy trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập, và thành công trong công việc. Cô ấy đã mua được một căn nhà riêng, khang trang và ấm cúng. Minh, cháu ngoại tôi, giờ đã là một cậu bé thông minh, học giỏi, và rất tình cảm. Tôi vẫn thường xuyên sang nhà con gái chơi, chăm sóc cháu. Tôi cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện khi nhìn thấy con gái mình tìm lại được bình yên sau bao sóng gió.
Một ngày nọ, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ một bệnh viện lớn. Họ thông báo rằng Tuấn, con rể cũ của tôi, đang trong tình trạng nguy kịch vì một căn bệnh hiểm nghèo. Anh ta đang nằm trong bệnh viện, không một ai thân thích ở bên. Lòng tôi bỗng dấy lên một cảm giác khó tả. Tôi đã từng căm ghét anh ta, từng muốn anh ta biến mất khỏi cuộc đời tôi. Nhưng giờ đây, khi nghe tin anh ta đang hấp hối, tôi lại cảm thấy một chút thương cảm.
Tôi kể cho Thủy nghe về tình trạng của Tuấn. Thủy im lặng một lúc lâu, rồi nói: "Con sẽ đến thăm anh ấy." Tôi ngạc nhiên. "Con không giận anh ta sao?" Tôi hỏi. Thủy nhìn tôi, ánh mắt nó bình thản. "Con không giận nữa đâu mẹ. Con chỉ thấy thương anh ấy thôi. Dù sao anh ấy cũng là bố của Minh."
Thủy đến bệnh viện thăm Tuấn. Cô ấy chăm sóc anh ta, mang đồ ăn đến cho anh ta, và trò chuyện với anh ta. Tuấn, người đàn ông từng kiêu ngạo và tham lam, giờ đây nằm đó, yếu ớt và tiều tụy. Anh ta nhìn Thủy, ánh mắt anh ta đầy sự hối lỗi và biết ơn. "Anh xin lỗi em, Thủy. Anh đã sai rồi. Anh đã làm khổ em, làm khổ mẹ em." Tuấn nói, giọng anh ta yếu ớt. "Anh xin lỗi vì tất cả."
Thủy nắm lấy tay Tuấn, nước mắt cô ấy lăn dài. "Không sao đâu anh. Em không giận anh nữa đâu. Em chỉ mong anh sẽ bình an." Sau vài ngày, Tuấn ra đi thanh thản. Đám tang của anh ta rất đơn giản, chỉ có tôi, Thủy, và Minh.
Sau cái chết của Tuấn, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Mọi gánh nặng, mọi nỗi lo lắng bấy lâu nay đã được trút bỏ. Tôi biết rằng, cuộc đời không phải lúc nào cũng công bằng, nhưng cuối cùng, công lý và tình yêu thương vẫn sẽ chiến thắng.
Tôi tiếp tục sống những ngày tháng bình yên bên gia đình mình. Tôi dành thời gian chăm sóc Minh, dạy nó học, kể chuyện cho nó nghe. Tôi thường xuyên cùng Thủy tham gia vào các hoạt động thiện nguyện, giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn. Tôi muốn lan tỏa tình yêu thương, lan tỏa sự bao dung mà tôi đã học được từ những biến cố của cuộc đời.
Tôi là bà Bốn, một người mẹ quê mùa, từng đứng trước nỗi lo lắng về tiền bạc và con rể "ăn bám". Nhưng cuối cùng, tôi đã vượt qua mọi thử thách, đã bảo vệ được con gái mình, và đã tìm thấy hạnh phúc đích thực. Cuộc đời tôi là một minh chứng cho câu nói: "Trong cái rủi có cái may". Và tôi biết rằng, dù cuộc đời có sóng gió đến mấy, chỉ cần có tình yêu thương, có niềm tin, thì mọi khó khăn đều sẽ qua đi.