Min menu

Pages

Bán đ:ất được 2 t:ỷ nhưng gi:ữ k:ín: Lời nói của con rể từ trong phòng đã khiến tôi t:ăng x:ông đến mức khô:ng ng:ờ...

Bà Nguyễn Thị Lựu, hay còn gọi là bà Bốn, năm nay đã bước sang tuổi 66. Nỗi lo lắng như một bóng ma dai dẳng bám riết lấy tâm trí bà, gặm nhấm từng chút bình yên của tuổi xế chiều. Bà ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế mây cũ kỹ giữa gian nhà vắng lặng, ánh mắt xa xăm nhìn ra khoảng sân nhỏ nơi những vệt nắng chiều đang dần tắt. Mỗi nếp nhăn trên gương mặt khắc khổ của bà dường như đều in hằn dấu vết của tháng ngày vất vả, của những lo toan không dứt. Kể từ ngày chồng bà qua đời, gánh nặng gia đình và tương lai của đứa con gái duy nhất, Thủy, đã đè nặng lên đôi vai gầy guộc ấy. Bà từng tin rằng, chỉ cần có mái nhà này và Thủy ở bên, tuổi già của bà sẽ được an yên. Nhưng giờ đây, niềm tin ấy đang chao đảo dữ dội trước một cơn bão mang tên con rể.

Tuấn, người con rể của bà, ban đầu xuất hiện như một làn gió mát lành, xoa dịu những nỗi lo âu của bà mẹ góa bụa. Anh ta ăn nói khéo léo, rót vào tai bà những lời đường mật về tương lai tươi sáng của hai đứa trẻ, về sự hiếu thảo và tình yêu thương dành cho mẹ vợ. Thủy, con gái bà, một cô gái thông minh, giỏi giang với tấm bằng thạc sĩ trên tay và công việc văn phòng ổn định, đã hoàn toàn bị Tuấn mê hoặc. Tình yêu mãnh liệt, cháy bỏng đã che mờ lý trí của cô, khiến cô không nhìn thấu được bản chất thực sự của người đàn ông đứng trước mặt mình. Bà Bốn, với kinh nghiệm sống và sự tinh tế của người mẹ, đã thoáng nhận ra những điều bất thường trong ánh mắt quá mức tự tin và những lời hứa hẹn hoa mỹ của Tuấn. Nhưng tình yêu của Thủy quá lớn, và bà không muốn làm tổn thương con gái mình bằng những lời cảnh báo vô ích. Bà tự nhủ, có lẽ mình đã quá đa nghi, rằng tình yêu sẽ thay đổi con người.



Nhưng rồi, những ảo tưởng đẹp đẽ ấy nhanh chóng tan biến như bong bóng xà phòng. Sau ngày cưới, Tuấn như trút bỏ chiếc mặt nạ khéo léo, để lộ ra bản chất thật sự. Anh ta bắt đầu làm việc một cách chểnh mảng, luôn than vãn về sự vất vả của công việc văn phòng và áp lực từ cấp trên. Những câu chuyện về "ý tưởng kinh doanh triệu đô" dần thay thế cho những lời hứa hẹn yêu thương. Anh ta quyết định nghỉ việc, mở một tiệm sửa điện thoại nhỏ. Ban đầu, bà Bốn còn mừng thầm, nghĩ rằng con rể đã tìm thấy đam mê và sẽ chuyên tâm làm ăn. Nhưng rồi, tiệm điện thoại ấy nhanh chóng trở thành một quán cà phê di động, nơi Tuấn dành phần lớn thời gian để tụ tập bạn bè, tán gẫu và vẽ ra những dự án "khủng" trên giấy. Tối về, anh ta lại đòi tiền vợ để "nhập hàng", để "đầu tư", và Thủy, với tình yêu mù quáng và niềm tin sắt đá vào chồng, luôn dốc hết tiền lương tháng của mình để đáp ứng.

Chứng kiến con gái mình ngày càng gầy gò, đôi mắt thâm quầng vì những đêm thức khuya cặm cụi rửa chén, giặt giũ sau giờ làm, bà Bốn cảm thấy ruột gan mình như bị thắt lại. Thủy, người con gái bà đã đặt bao nhiêu kỳ vọng, đã từng là niềm tự hào của bà, giờ đây lại chịu đựng một cuộc sống đầy cơ cực chỉ vì một người chồng không xứng đáng. Từng có lần, bà không kìm được, định mở miệng mắng nhiếc Tuấn. Nhưng mỗi khi bà định nói nặng lời, Tuấn lại khéo léo kéo Thủy ra làm lá chắn, giọng điệu đầy vẻ đáng thương: "Mẹ ơi, mẹ đừng xen vào chuyện vợ chồng con, để Thủy khó xử". Thủy, với bản tính hiền lành, luôn muốn làm hài lòng mọi người, lại đứng giữa mẹ và chồng, nước mắt lưng tròng. Bà Bốn hiểu, con gái bà là người sống vì người khác, vì thế mà mới khổ. Nỗi đau xót, sự bất lực len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể bà. Bà tự trách mình đã không đủ kiên quyết để ngăn cản cuộc hôn nhân này ngay từ đầu.

Sáu tháng trước, một biến cố lớn đã xảy ra, khiến nỗi lo lắng trong lòng bà Bốn càng thêm chồng chất. Mảnh đất nhỏ do chồng bà để lại, nơi lưu giữ bao nhiêu kỷ niệm và cũng là tài sản cuối cùng bà dành dụm cho Thủy, đã được bán đi với giá hai tỷ đồng. Hai tỷ đồng – một số tiền lớn, đủ để Thủy có một cuộc sống ổn định, đủ để bà an tâm dưỡng già. Nhưng bà Bốn đã không đưa số tiền đó cho con gái. Một linh cảm mạnh mẽ, dựa trên những gì bà đã chứng kiến, mách bảo rằng nếu số tiền này rơi vào tay Thủy, nó sẽ nhanh chóng bị Tuấn bòn rút hết. Bà đã không ít lần nhìn thấy Thủy rút sạch tiền tiết kiệm để "giúp chồng lần cuối", rồi sau đó lại phải đi vay mượn khắp nơi để trang trải cuộc sống. Bà chắc chắn, chỉ cần số tiền hai tỷ kia lọt vào tầm ngắm của Tuấn, chỉ một tháng sau, anh ta sẽ lôi ra làm đủ thứ "dự án đầu tư kinh doanh" trên trời dưới biển, và rồi nó sẽ bốc hơi không dấu vết.

Đúng như bà dự đoán, tin bà Bốn bán đất nhanh chóng đến tai Tuấn. Một buổi tối cuối tuần, khi hai vợ chồng Thủy về thăm bà, Tuấn bắt đầu dò hỏi ý định gửi tiết kiệm của bà một cách vô cùng tự nhiên. Anh ta đưa ra đủ thứ lời khuyên, nào là gửi ngân hàng lãi suất thấp, nào là tiền để không dễ mất giá. Rồi anh ta vờ vịt đề nghị bà đưa số tiền đó cho anh ta "đầu tư" vào một chuỗi phụ kiện điện thoại đang "làm mưa làm gió trên thị trường", hứa hẹn lợi nhuận gấp đôi, gấp ba chỉ trong thời gian ngắn. Ánh mắt Tuấn sáng lên một cách kỳ lạ khi nói về con số lợi nhuận "khủng", một ánh mắt tham lam mà bà Bốn đã quá quen thuộc. Lòng bà Bốn như lửa đốt, cơn giận bốc lên tận não. Bà cố gắng giữ bình tĩnh, nở một nụ cười mà ngay cả bà cũng không biết đó là nụ cười của sự khinh miệt hay bất lực.

"Má già rồi, không chơi mấy trò lời gấp đôi, lỗ gấp ba đâu con ạ," bà Bốn trả lời thẳng thừng, giọng điệu kiên quyết không chút nhân nhượng. "Tiền má, má giữ, khỏi bận tâm." Nụ cười giả lả trên môi Tuấn lập tức tắt ngúm, đôi mắt anh ta tối sầm lại, lấp lánh sự tức tối và thất vọng không thể che giấu. Tối đó, từ phòng ngủ của Thủy, bà Bốn nghe thấy tiếng ly chén va đập loảng xoảng, rồi tiếng Tuấn cố tình nói lớn, đủ để bà nghe thấy: "Má có tiền mà không cho con cháu. Mai mốt chết đem theo được chắc?". Nghe những lời đó, máu trong người bà Bốn như sôi lên. Cơn tức giận làm bà choáng váng, tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bà định vùng dậy, bước ra ngoài và đuổi thẳng cổ người con rể bất nhân ấy ra khỏi nhà. Nhưng đúng lúc đó, Thủy lao ra, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, tay cô nắm chặt tay bà như van xin, ý bảo bà đừng nói gì thêm kẻo lại to chuyện.

Khoảnh khắc đó, bà Bốn cảm thấy một sự bất lực cùng cực. Bà biết con gái mình không thể dứt ra khỏi người chồng tệ bạc này. Thủy đã quá chìm sâu vào mối quan hệ độc hại ấy, quá mù quáng bởi tình yêu và sự lệ thuộc. Còn bà, bà không thể giữ mãi số tiền đó. Bà biết Tuấn sẽ không để yên. Anh ta sẽ tìm mọi cách, dùng mọi thủ đoạn để ép buộc bà phải đưa tiền. Bà Bốn đang đứng trước một tình thế tiến thoái lưỡng nan, một quyết định khó khăn mà bà không biết phải làm thế nào. Cả đêm đó, bà trằn trọc không ngủ. Hàng trăm suy nghĩ cứ luẩn quẩn trong đầu bà. Liệu có cách nào để bảo vệ số tiền này, bảo vệ tương lai của Thủy mà không làm tổn thương con gái, không đẩy mối quan hệ giữa bà và Tuấn đến mức không thể cứu vãn? Bà thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ nhạt chiếu rọi vào căn phòng lạnh lẽo.

Sự việc ngày hôm đó đã trở thành một vết nứt lớn trong mối quan hệ giữa bà Bốn và Tuấn. Không khí trong nhà trở nên căng thẳng, ngột ngạt. Tuấn không còn tỏ vẻ niềm nở, ngọt ngào với bà như trước. Anh ta thường xuyên vắng nhà, hoặc nếu có ở nhà thì cũng chìm đắm trong chiếc điện thoại, thỉnh thoảng lại buông ra những lời bóng gió về "người già keo kiệt", "tiền bạc không bằng tình nghĩa". Thủy thì luôn ở giữa, cố gắng làm dịu mọi chuyện, nhưng sự mệt mỏi và áp lực đã in hằn rõ trên gương mặt cô. Bà Bốn cảm thấy mình như đang đứng trên một quả bom hẹn giờ. Bà biết, chỉ cần một sơ suất nhỏ, quả bom ấy sẽ nổ tung, phá hủy tất cả.

Một buổi chiều, khi bà Bốn đang ngồi đọc kinh, Thủy bất ngờ về sớm. Gương mặt cô xanh xao, đôi mắt sưng húp như vừa khóc rất nhiều. Tim bà Bốn như thắt lại. "Có chuyện gì vậy con?", bà hỏi, giọng run run. Thủy ôm chầm lấy bà, nức nở. Cô kể, cửa hàng điện thoại của Tuấn đang gặp khó khăn. Một đối tác lớn đã rút vốn, khiến anh ta thiếu hụt một khoản tiền lớn để nhập hàng mới. Tuấn đã vay mượn khắp nơi nhưng không ai cho vay. Giờ đây, anh ta đang bị chủ nợ thúc ép, đe dọa. Thủy đã cố gắng xoay sở nhưng lương tháng của cô không thấm vào đâu so với khoản nợ khổng lồ ấy. Tuấn đã cầu xin cô giúp đỡ, van nài cô nói chuyện với bà Bốn để bà cho vay tiền cứu lấy cửa hàng. "Con không biết phải làm sao, mẹ ơi. Anh ấy nói nếu không có tiền, cửa hàng sẽ phá sản, anh ấy sẽ mất hết, thậm chí còn bị người ta đánh đập," Thủy thút thít.

Nghe những lời đó, bà Bốn cảm thấy một cơn giận dữ trào dâng. Rõ ràng đây lại là một vở kịch mới của Tuấn để bòn rút tiền của bà. Nhưng nhìn con gái mình đau khổ tột cùng, bà lại không đành lòng. Bà ôm Thủy vào lòng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc con. "Con cứ bình tĩnh, từ từ kể mẹ nghe mọi chuyện," bà nói, cố gắng giữ giọng điệu thật bình tĩnh. Sau khi Thủy bình tâm trở lại, bà Bốn đã quyết định. Bà nói với Thủy rằng bà sẽ giúp, nhưng với một điều kiện. Bà sẽ trực tiếp gặp mặt Tuấn và người đối tác kia để tìm hiểu rõ ràng tình hình. Thủy ngạc nhiên nhìn bà, rồi gật đầu đồng ý trong nước mắt.

Ngày hôm sau, bà Bốn hẹn gặp Tuấn và người được cho là "đối tác lớn" của anh ta tại một quán cà phê. Tuấn có vẻ bất ngờ khi bà Bốn muốn gặp, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ tự tin. Người đàn ông đi cùng Tuấn ăn mặc khá lịch sự, nhưng ánh mắt lấm la lấm lét và cách nói chuyện vòng vo của anh ta đã khiến bà Bốn ngay lập tức cảm thấy nghi ngờ. Bà Bốn, với kinh nghiệm từng trải của mình, đã đặt ra những câu hỏi vô cùng sắc bén, đi thẳng vào trọng tâm vấn đề. Bà yêu cầu xem các giấy tờ chứng minh về việc hợp tác, về khoản nợ, về tình hình kinh doanh của cửa hàng. Tuấn và "đối tác" của anh ta lúng túng, ấp úng tìm cách lảng tránh.

Cuối cùng, không thể che giấu thêm được nữa, người đàn ông kia đã thừa nhận mình không phải là đối tác, mà chỉ là một người bạn của Tuấn, được nhờ đóng giả để gây áp lực cho bà Bốn. Tuấn cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào bà. Nỗi thất vọng và tức giận dâng lên trong lòng bà Bốn. Bà đã đoán trước được điều này, nhưng khi nó thực sự xảy ra, sự đau đớn vẫn không hề vơi bớt. Bà đứng dậy, nhìn thẳng vào Tuấn, ánh mắt kiên quyết: "Con nghĩ rằng mẹ già rồi thì dễ lừa gạt sao? Mẹ đã bao nhiêu lần chứng kiến con dùng đủ chiêu trò để bòn rút tiền của Thủy. Lần này, mẹ sẽ không mắc lừa nữa." Tuấn hoảng hốt, cố gắng thanh minh, nhưng bà Bốn đã quay lưng bước đi, để lại anh ta với sự xấu hổ và nỗi sợ hãi.

Về đến nhà, bà Bốn kể lại toàn bộ sự việc cho Thủy nghe. Thủy chết lặng, nước mắt lăn dài trên má. Cô không thể tin rằng người chồng mà cô tin tưởng, yêu thương lại có thể lừa dối mẹ mình và cả cô một cách trắng trợn như vậy. Sự thật phũ phàng đã đập tan những ảo tưởng cuối cùng của Thủy về Tuấn. Cô nhận ra rằng mình đã quá mù quáng, quá tin tưởng vào một người không xứng đáng. Nỗi đau khổ, sự thất vọng và cả sự giận dữ bùng lên trong lòng cô.

Sau đêm đó, Thủy trở nên hoàn toàn suy sụp. Cô nhốt mình trong phòng, không ăn không uống, chỉ khóc. Bà Bốn biết rằng đây là lúc cô cần được ở bên cạnh, cần được an ủi và định hướng. Bà ngồi bên Thủy, nhẹ nhàng vuốt tóc con, kể cho cô nghe những câu chuyện về cuộc đời mình, về những khó khăn mà bà đã vượt qua. Bà nói với Thủy rằng tình yêu không phải là sự chiếm hữu, không phải là sự hy sinh mù quáng. Tình yêu thật sự phải dựa trên sự tôn trọng, tin tưởng và sẻ chia. Bà cũng nhắc nhở Thủy về giá trị của bản thân, về những gì cô đã đạt được bằng chính tài năng và sự nỗ lực của mình.

Sau vài ngày, Thủy dần trấn tĩnh lại. Cô nhìn mẹ bằng ánh mắt biết ơn và quyết tâm. Cô nói với bà Bốn rằng cô đã nhìn rõ bản chất của Tuấn, rằng cô không thể tiếp tục sống trong một cuộc hôn nhân đầy lừa dối và lợi dụng như vậy. Thủy quyết định sẽ ly hôn. Quyết định này đã khiến bà Bốn nhẹ nhõm vô cùng. Dù biết con gái sẽ phải trải qua một giai đoạn khó khăn, nhưng bà tin rằng đây là con đường duy nhất để Thủy tìm lại được hạnh phúc và sự bình yên.

Quá trình ly hôn diễn ra không mấy dễ dàng. Tuấn ban đầu phản đối kịch liệt, tìm đủ mọi cách để níu kéo Thủy, từ việc van xin, hứa hẹn thay đổi đến việc đe dọa. Anh ta thậm chí còn tìm đến bà Bốn, cố gắng thuyết phục bà can thiệp. Nhưng lần này, bà Bốn kiên quyết hơn bao giờ hết. Bà nói thẳng với Tuấn rằng bà sẽ ủng hộ mọi quyết định của con gái, và anh ta không còn cơ hội nào nữa. Cuối cùng, Tuấn phải chấp nhận ly hôn, nhưng anh ta vẫn cố gắng đòi hỏi một khoản tiền lớn từ Thủy. Bà Bốn, với sự khôn ngoan và sự giúp đỡ của một luật sư mà bà đã âm thầm chuẩn bị từ trước, đã giúp Thủy giải quyết mọi chuyện một cách ổn thỏa, bảo vệ được tài sản và danh dự của con gái.

Sau khi ly hôn, Thủy dọn về sống cùng bà Bốn. Căn nhà nhỏ trở lại sự ấm cúng và yên bình vốn có. Thủy vẫn còn đau khổ và cần thời gian để chữa lành những vết thương lòng, nhưng cô đã mạnh mẽ hơn rất nhiều. Cô dành nhiều thời gian hơn cho bản thân, cho công việc và cho mẹ. Bà Bốn nhìn con gái mình dần lấy lại nụ cười, bà cảm thấy lòng mình ấm áp. Bà biết, mình đã đưa ra quyết định đúng đắn.

Một buổi tối, khi hai mẹ con ngồi ăn cơm, Thủy đột nhiên nói: "Mẹ ơi, con có một ý tưởng này." Cô chia sẻ về mong muốn mở một cửa hàng kinh doanh phụ kiện điện thoại và đồ công nghệ. Cô đã ấp ủ ý tưởng này từ lâu, và sau những gì đã trải qua, cô muốn tự mình làm chủ, tự mình gây dựng sự nghiệp. Bà Bốn lắng nghe con gái nói, ánh mắt đầy trìu mến. Bà nhìn thấy trong ánh mắt Thủy sự quyết tâm, sự độc lập mà bà luôn mong muốn ở con. Bà quyết định sẽ ủng hộ Thủy.

Bà Bốn đã đưa toàn bộ số tiền hai tỷ đồng cho Thủy. Cô con gái ngạc nhiên, rồi bật khóc. "Mẹ ơi, đây là tiền mẹ dành dụm cả đời, là tài sản của mẹ mà," Thủy nghẹn ngào. Bà Bốn mỉm cười hiền hậu: "Tiền bạc thì kiếm được, nhưng hạnh phúc của con mới là điều quý giá nhất đối với mẹ. Con hãy dùng số tiền này để thực hiện ước mơ của mình. Mẹ tin con sẽ thành công."

Với số vốn từ mẹ, và sự thông minh, năng động của mình, Thủy nhanh chóng bắt tay vào thực hiện ước mơ. Cô dành nhiều thời gian nghiên cứu thị trường, tìm kiếm nguồn hàng chất lượng và xây dựng kế hoạch kinh doanh chi tiết. Bà Bốn, dù tuổi cao, vẫn luôn ở bên cạnh động viên, hỗ trợ con gái. Bà giúp Thủy sắp xếp giấy tờ, thỉnh thoảng còn phụ giúp những việc nhỏ nhặt ở cửa hàng. Tình mẫu tử ấm áp đã tiếp thêm sức mạnh cho Thủy.

Cửa hàng của Thủy mang tên "An Nhiên Tech" chính thức khai trương. Với sự tâm huyết, thái độ phục vụ chuyên nghiệp và sản phẩm chất lượng, cửa hàng nhanh chóng thu hút được một lượng lớn khách hàng. Thủy làm việc không ngừng nghỉ, cô say mê với công việc của mình. Mỗi ngày, nhìn thấy nụ cười hài lòng của khách hàng, cô lại cảm thấy những nỗ lực của mình được đền đáp xứng đáng. Bà Bốn thường xuyên đến cửa hàng thăm con gái. Bà ngồi ở một góc, lặng lẽ quan sát Thủy làm việc, ánh mắt tràn đầy tự hào.

Một ngày nọ, một người đàn ông trung niên bước vào cửa hàng. Anh ta ăn mặc giản dị, nhưng toát lên vẻ tri thức và điềm đạm. Anh ta là một kỹ sư công nghệ thông tin, thường xuyên đến cửa hàng để mua sắm và sửa chữa thiết bị. Anh ta rất ấn tượng với sự chuyên nghiệp và nhiệt tình của Thủy. Hai người dần trở nên thân thiết hơn, thường xuyên trò chuyện về công việc, về cuộc sống. Thủy cảm thấy thoải mái và bình yên khi ở bên anh. Anh ấy không hào nhoáng, không nói những lời hoa mỹ, nhưng luôn chân thành và quan tâm đến cô.

Sau một thời gian tìm hiểu, người đàn ông đó, tên là Minh, đã ngỏ lời yêu với Thủy. Thủy đã rất đắn đo. Sau cuộc hôn nhân đổ vỡ với Tuấn, cô trở nên thận trọng hơn trong chuyện tình cảm. Cô sợ hãi sự lừa dối, sợ hãi lại phải chịu đựng những tổn thương. Thủy đã chia sẻ tất cả những lo lắng của mình với Minh. Minh kiên nhẫn lắng nghe, anh không vội vàng thúc ép cô. Anh nói với Thủy rằng anh hiểu những gì cô đã trải qua, và anh sẽ dùng cả trái tim mình để chứng minh tình yêu chân thành của anh dành cho cô. Anh cũng không ngần ngại gặp gỡ bà Bốn, nói chuyện với bà một cách thẳng thắn và chân thành.

Bà Bốn quan sát Minh, bà cảm nhận được sự lương thiện và tử tế ở anh. Anh không hề nhắc đến tiền bạc hay những lời hứa hẹn viển vông. Anh nói về sự đồng cảm, về sự sẻ chia, về mong muốn được chăm sóc cho Thủy và cả bà Bốn. Bà Bốn cảm thấy an tâm. Bà tin rằng, lần này, Thủy đã tìm được một người đàn ông thực sự xứng đáng.

Cuối cùng, Thủy đã chấp nhận tình cảm của Minh. Tình yêu của họ không ồn ào, không cuồng nhiệt như những bộ phim lãng mạn, nhưng nó bình yên và sâu sắc. Minh luôn động viên, hỗ trợ Thủy trong công việc. Anh cũng rất quan tâm đến bà Bốn, thường xuyên đến thăm hỏi, trò chuyện. Bà Bốn cảm thấy mình như có thêm một người con trai.

Một buổi tối ấm cúng, Minh chính thức cầu hôn Thủy. Cả bà Bốn và Thủy đều rất xúc động. Thủy đã tìm thấy hạnh phúc của mình sau bao sóng gió. Đám cưới của Thủy và Minh diễn ra trong không khí ấm áp, tràn ngập tiếng cười. Bà Bốn nhìn con gái mình trong bộ váy cưới trắng tinh, rạng rỡ và hạnh phúc, lòng bà dâng lên niềm vui khôn tả. Bà biết, những nỗi lo lắng của bà đã tan biến. Thủy đã tìm được bến đỗ bình yên cho cuộc đời mình.

Sau khi kết hôn, Minh và Thủy quyết định sẽ sống gần bà Bốn để tiện chăm sóc bà. Minh mua một mảnh đất nhỏ ngay cạnh nhà bà Bốn và xây một căn nhà xinh xắn. Hàng ngày, Thủy và Minh vẫn đến thăm bà, cùng bà ăn cơm, trò chuyện. Cửa hàng "An Nhiên Tech" của Thủy ngày càng phát triển, cô đã mở thêm một chi nhánh nữa. Cuộc sống của Thủy viên mãn, đủ đầy. Cô không chỉ thành công trong sự nghiệp mà còn có một gia đình nhỏ hạnh phúc, một người chồng yêu thương và một người mẹ luôn ở bên cạnh.

Bà Bốn giờ đây đã thực sự được an hưởng tuổi già. Bà thường ngồi trên chiếc ghế mây quen thuộc, ngắm nhìn con gái và con rể mới của mình sum vầy, lòng tràn ngập bình yên và hạnh phúc. Những nỗi lo âu về tiền bạc, về tương lai của con gái đã không còn nữa. Cuộc đời bà đã trải qua nhiều sóng gió, nhưng cuối cùng, bà đã được chứng kiến con gái mình tìm thấy hạnh phúc thật sự. Bà hiểu rằng, tình yêu thương, sự kiên định và lòng tin vào bản thân chính là chìa khóa để vượt qua mọi khó khăn. Nụ cười rạng rỡ trên môi bà Bốn là minh chứng cho một kết thúc có hậu, một cuộc đời an yên sau bao giông bão. Bà biết rằng, giờ đây, bà có thể yên lòng mà tận hưởng những ngày tháng cuối đời, trong vòng tay yêu thương của những người mà bà đã dốc hết cả cuộc đời để bảo vệ và yêu thương.