Tôi, Nguyễn Thị Lựu, nhưng mọi người trong xóm vẫn quen gọi là bà Bốn, năm nay đã bước sang tuổi 66. Nỗi lo lắng hằn sâu trên từng nếp nhăn nơi khóe mắt, và mái tóc bạc phơ càng làm tôi trông khắc khổ hơn. Tôi là góa phụ đã lâu, sống cùng đứa con gái duy nhất tên Thủy. Mảnh đất nhỏ và Thủy là tất cả những gì tôi có, là niềm hy vọng để tôi tin rằng tuổi già mình sẽ được yên ổn. Tôi từng nghĩ, cuộc đời mình sẽ trôi qua thật bình yên, được chứng kiến con gái trưởng thành, lập gia đình và sống hạnh phúc.
Thế nhưng, cuộc đời nào có như mình mong ước. Thủy, con gái tôi, một cô bé hiền lành, giỏi giang, học cao, có bằng thạc sĩ và làm văn phòng ở thành phố, lại lấy phải Tuấn, một người chồng lười biếng, khôn vặt, và đặc biệt là vô cùng tham lam. Ban đầu, Tuấn rất khéo ăn nói, ngọt ngào với tôi. Anh ta thường xuyên gọi điện hỏi thăm, mua quà biếu, và tỏ ra là một người con rể hiếu thảo, hết mực yêu thương Thủy. Tôi từng nghĩ, mình đã nhìn lầm người, thằng bé này cũng không đến nỗi tệ.
Nhưng sau khi cưới, bản chất thật của Tuấn dần lộ rõ. Anh ta làm việc chểnh mảng, luôn than vãn về công việc hiện tại không có tương lai. Rồi anh ta đòi mở tiệm sửa điện thoại, nhưng thực chất là ngồi uống cà phê với bạn bè cả ngày, tối về lại đòi tiền Thủy để "nhập hàng". Cửa hàng của anh ta cứ vậy mà lay lắt, chẳng thấy lời lãi đâu, chỉ thấy Thủy ngày càng gầy gò, hốc hác vì phải gánh vác mọi chi phí trong nhà.
Thủy, con gái tôi, dù thông minh, sắc sảo trong công việc, nhưng lại mù quáng vì tình yêu chồng. Lương tháng nào của cô cũng bị chồng "vay tạm" để "đầu tư" vào cửa hàng, vào những "dự án" trên trời dưới đất mà anh ta vẽ ra. Tôi nhìn con gái mình, mỗi đêm cắm cúi rửa chén trong bếp, dáng người mảnh khảnh gầy guộc, lòng tôi như muối xát. Tôi chỉ muốn mắng thẳng vào mặt thằng con rể vô tích sự kia, nhưng không dám.
Mỗi lần tôi cố ý nói nặng lời với Tuấn, anh ta lại lôi Thủy ra làm lá chắn. Anh ta nói những lời đầy vẻ đạo đức giả: "Má ơi, má đừng xen vào chuyện vợ chồng con, để Thủy nó khó xử." Thủy lại mắt rưng rưng, ý bảo tôi đừng nói gì thêm kẻo lại to chuyện. Tôi biết, con gái mình là người sống vì người khác, sống vì chồng con, vì gia đình, nên nó mới khổ thế này. Nó không nỡ nhìn Tuấn khó xử, không nỡ nhìn anh ta buồn bã.
Nửa năm trước, biến cố lớn nhất cuộc đời tôi xảy ra. Tôi quyết định bán mảnh đất do chồng tôi để lại, được hai tỷ đồng. Mảnh đất ấy vốn là của để dành cho Thủy, là món hồi môn mà tôi muốn dành tặng con gái, để nó có một chút vốn liếng phòng thân khi về già. Tôi đã ấp ủ dự định đó từ rất lâu, kể từ ngày chồng tôi qua đời. Tôi muốn con gái mình có một cuộc sống an nhàn, không phải lo toan về tiền bạc.
Tuy nhiên, tôi quyết định không đưa tiền cho Thủy. Tôi sợ rằng, nếu tôi đưa số tiền lớn đó cho con gái, chỉ một tháng sau, Tuấn sẽ bòn rút hết. Tôi đã chứng kiến Thủy nhiều lần rút tiền tiết kiệm của mình để "giúp chồng lần cuối", để "đầu tư vào dự án mới nhất của chồng", rồi sau đó phải đi vay mượn khắp nơi để trang trải cuộc sống. Tôi chắc chắn, nếu hai tỷ đồng này rơi vào tay Tuấn, chỉ trong chớp mắt, anh ta sẽ lôi ra làm "dự án đầu tư kinh doanh" nào đó, rồi chúng sẽ bốc hơi không còn một xu.
Đúng như tôi đoán, khi hai vợ chồng Thủy về chơi và biết tin tôi bán đất, Tuấn lập tức "đánh hơi" thấy mùi tiền. Anh ta bắt đầu hỏi dò ý định gửi tiết kiệm của tôi, rồi đề nghị tôi đưa tiền để anh ta "đầu tư" vào một "chuỗi phụ kiện điện thoại" mới toanh. Anh ta hứa hẹn lợi nhuận gấp đôi, thậm chí gấp ba, với những lời lẽ đầy hoa mỹ, vẽ ra một viễn cảnh làm giàu nhanh chóng.
Tuấn không ngừng thao thao bất tuyệt về "cơ hội vàng" này. Anh ta nói về thị trường béo bở, về chiến lược kinh doanh đột phá, về những mối quan hệ "khủng" mà anh ta có. Anh ta còn đưa ra những số liệu, những biểu đồ mà tôi không thể hiểu nổi, chỉ để chứng minh rằng "dự án" này chắc chắn sẽ thành công. Tôi ngồi nghe, trong lòng vừa buồn cười, vừa chua xót. Anh ta nghĩ tôi là bà già nông thôn không hiểu chuyện, dễ bị lừa gạt sao?
Tôi nhìn Tuấn, ánh mắt anh ta lấp lánh sự tham lam, sự tính toán. Tôi biết, anh ta không hề quan tâm đến tôi, không hề quan tâm đến sự vất vả của Thủy. Điều anh ta quan tâm duy nhất là tiền, là làm sao để bòn rút được số tiền hai tỷ đồng của tôi. Một cảm giác ghê tởm dâng trào trong lòng tôi.
Tôi mỉm cười, một nụ cười mà chính tôi cũng không biết nên gọi là gì. Là sự mỉa mai? Là sự khinh bỉ? Hay là sự bất lực? Tôi trả lời thẳng thừng, dứt khoát, không chút do dự: "Má già rồi, không chơi mấy trò lời gấp đôi, lỗ gấp ba của con đâu. Tiền má, má giữ, khỏi bận tâm." Tuấn nghe vậy, nụ cười trên môi anh ta đông cứng lại. Anh ta cười giả lả, nhưng ánh mắt thì tối sầm, đầy vẻ tức tối và thất vọng.
Tối đó, khi tôi đang nằm trong phòng, tôi nghe tiếng đập ly loảng xoảng từ phía phòng của Thủy. Sau đó là tiếng Tuấn cố tình nói lớn, đủ để tôi nghe thấy: "Má có tiền mà không cho con cháu. Mai mốt chết đem theo được chắc?". Nghe những lời đó, tôi tức đến tăng xông. Máu nóng bỗng chốc dồn lên não. Tôi định bước ra ngoài, định đuổi thẳng cổ thằng con rể vô lễ, vô lương tâm đó ra khỏi nhà.
Nhưng rồi, một bóng người nhỏ bé lao ra từ trong phòng. Đó là Thủy. Con bé lao đến, níu chặt tay tôi, đôi mắt rưng rưng nước, ý bảo tôi đừng nói gì kẻo lại to chuyện. Thủy nhìn tôi, ánh mắt nó van lơn, cầu xin. Nó sợ, sợ tôi và Tuấn lại cãi nhau, sợ gia đình lại không yên. Tôi nhìn con gái, nhìn sự bất lực và cam chịu trong đôi mắt nó, lòng tôi đau như cắt.
Tôi biết, con gái tôi không thể dứt khỏi người chồng tệ bạc này. Nó yêu Tuấn một cách mù quáng, hoặc có lẽ là vì nó quá yếu đuối, quá sống vì người khác mà không dám sống cho chính mình. Còn tôi, tôi không thể giữ mãi số tiền hai tỷ đồng này được. Tôi chắc chắn Tuấn sẽ không để yên. Anh ta sẽ tìm mọi cách để ép buộc tôi phải đưa tiền, dù là ngon ngọt hay đe dọa. Tôi đang đứng trước một tình thế tiến thoái lưỡng nan, không biết nên làm thế nào.
Đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ. Hàng trăm câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu tôi. Làm sao tôi có thể bảo vệ số tiền này cho Thủy? Làm sao tôi có thể giúp con gái mình nhận ra bản chất thật của Tuấn? Tôi không muốn con gái mình phải khổ thêm nữa. Tôi cảm thấy mình thật bất lực, thật cô đơn. Tôi ước gì chồng tôi còn sống, để ông ấy có thể cho tôi một lời khuyên, một con đường đi.
Sáng hôm sau, tôi quyết định không nói gì với Tuấn nữa. Tôi sẽ im lặng, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ chấp nhận mọi chuyện. Tôi sẽ tìm cách bảo vệ số tiền này, và quan trọng hơn, tôi sẽ tìm cách giúp con gái mình thoát khỏi cái hố sâu mà nó đang tự chôn mình vào. Một kế hoạch nhỏ dần hình thành trong đầu tôi, một kế hoạch đầy mạo hiểm nhưng có thể là lối thoát duy nhất.
Tôi bí mật liên hệ với luật sư, nhờ ông ấy tư vấn về việc lập một tài khoản tiết kiệm đặc biệt, hoặc một quỹ tín thác, mà chỉ Thủy mới có quyền rút tiền khi đủ điều kiện, ví dụ như khi cô ấy đủ 40 tuổi, hoặc khi cô ấy ly hôn. Tôi muốn đảm bảo rằng, số tiền này sẽ đến tay Thủy một cách an toàn, và Tuấn không thể chạm vào một xu nào. Luật sư lắng nghe câu chuyện của tôi, ông ấy gật gù và đưa ra một vài lời khuyên hữu ích.
Sau đó, tôi tìm gặp một người bạn thân của tôi, người đã từng làm trong ngành ngân hàng. Tôi nhờ bà ấy giúp tôi mở một tài khoản tiết kiệm đứng tên Thủy, nhưng với những điều khoản đặc biệt mà Tuấn không thể can thiệp được. Tôi cũng nhờ bà ấy giữ bí mật tuyệt đối. Người bạn của tôi hiểu hoàn cảnh của tôi, bà ấy đồng ý giúp đỡ mà không một lời thắc mắc. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Ít nhất, số tiền đó đã được bảo toàn.
Về phía Tuấn, anh ta không ngừng tìm mọi cách để moi tiền từ tôi. Anh ta thường xuyên về thăm nhà, nói những lời ngon ngọt, thậm chí còn diễn kịch ốm đau, bệnh tật, để lấy lòng tôi. Anh ta còn dùng Thủy để gây áp lực, nói rằng anh ta đang gặp khó khăn, rằng Thủy phải vay mượn khắp nơi để giúp đỡ anh ta. Nhưng tôi vẫn kiên quyết không lay chuyển. Tôi biết, đó chỉ là những chiêu trò của anh ta.
Một lần, Tuấn về nhà với vẻ mặt hớt hải, nói rằng anh ta bị vỡ nợ, rằng cửa hàng của anh ta sắp phải đóng cửa, và nếu không có tiền, anh ta sẽ bị kiện ra tòa. Anh ta còn khóc lóc, van xin tôi giúp đỡ. Thủy đứng bên cạnh, nước mắt lưng tròng, cũng cầu xin tôi. Lòng tôi đau như cắt, nhưng tôi vẫn kiên định. Tôi biết, đây là một cơ hội để Tuấn nhận ra lỗi lầm của mình, và là một bài học cho Thủy.
Tôi nói với Tuấn: "Con ạ, má đã già rồi, má không còn tiền bạc gì nữa đâu. Tiền bán đất má đã gửi tiết kiệm cho Thủy rồi. Con muốn gì thì con tự làm mà kiếm." Tuấn nghe vậy, mặt anh ta tái mét. Anh ta không tin vào tai mình. Anh ta nghĩ rằng tôi đang nói dối. Anh ta bắt đầu dùng những lời lẽ nặng nề hơn, thậm chí còn đe dọa tôi. Nhưng tôi vẫn giữ thái độ bình tĩnh, không chút nao núng.
Đúng lúc đó, một twist bất ngờ xảy ra. Một người bạn cũ của Tuấn đến tìm anh ta. Người này tố cáo Tuấn đã lừa đảo anh ta trong một dự án kinh doanh nào đó, và đòi anh ta phải trả lại tiền. Sự việc vỡ lở, Tuấn bị công an triệu tập. Thủy, con gái tôi, lúc này mới bàng hoàng nhận ra bản chất thật của chồng mình. Cô bé không tin nổi rằng người đàn ông mà mình yêu thương, tin tưởng bấy lâu nay lại là một kẻ lừa đảo.
Thủy khóc rất nhiều. Con bé đến bên tôi, ôm chặt lấy tôi, và nói lời xin lỗi. "Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Con đã sai rồi. Con đã quá mù quáng, quá tin người. Con đã làm mẹ phải khổ." Tôi ôm con vào lòng, nước mắt tôi cũng lăn dài. Tôi biết, đây là một nỗi đau lớn đối với Thủy, nhưng cũng là một bài học quý giá mà con bé cần phải trải qua để trưởng thành.
Sau sự việc đó, Tuấn bị bắt và phải chịu hình phạt thích đáng. Thủy quyết định ly hôn. Dù rất đau khổ, nhưng con bé đã mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nó không còn là cô gái yếu đuối, mù quáng vì tình yêu nữa. Nó đã trở thành một người phụ nữ bản lĩnh, biết đứng dậy từ những vấp ngã.
Tôi đưa Thủy về sống cùng tôi ở quê. Mảnh đất hai tỷ đồng mà tôi đã gửi tiết kiệm cho Thủy, giờ đây đã đến lúc nó được sử dụng. Thủy quyết định dùng số tiền đó để mở một cửa hàng bán đồ thủ công mỹ nghệ trực tuyến. Với sự thông minh và sáng tạo của mình, cửa hàng của Thủy nhanh chóng phát triển, thu hút được rất nhiều khách hàng. Cô bé không chỉ kiếm được tiền, mà còn tìm thấy niềm vui trong công việc, tìm thấy ý nghĩa cuộc sống.
Tôi nhìn Thủy, lòng tôi tràn ngập sự tự hào. Con gái tôi đã trưởng thành, đã mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nó không còn cần tôi phải bảo vệ nữa. Nó đã tự mình làm chủ cuộc đời, tự mình xây dựng tương lai. Tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc khi nhìn thấy con gái mình bình yên và thành công.
Một ngày nọ, một người đàn ông lạ mặt đến tìm Thủy. Anh ta là một đối tác kinh doanh của Thủy, và anh ta cũng là một người đàn ông độc thân, hiền lành, tử tế. Anh ta yêu mến Thủy vì sự thông minh, bản lĩnh và lòng tốt của cô. Sau một thời gian tìm hiểu, Thủy và anh ta đã đến với nhau. Tôi rất vui mừng khi thấy con gái mình tìm được hạnh phúc mới.
Đám cưới của Thủy diễn ra trong không khí ấm cúng và hạnh phúc. Không có những lời nói bóng gió, không có những ánh mắt dò xét. Chỉ có tình yêu thương, sự chân thành, và những lời chúc phúc từ mọi người. Tôi nhìn con gái mình trong bộ váy cưới, ánh mắt nó lấp lánh niềm hạnh phúc. Tôi biết, cuối cùng, con bé cũng đã tìm được bến đỗ bình yên của cuộc đời mình.
Sau đám cưới, Thủy và chồng mới vẫn sống ở quê, gần tôi. Họ cùng nhau phát triển công việc kinh doanh, và họ có một cuộc sống gia đình hạnh phúc, viên mãn. Tôi, bà Bốn, giờ đây đã có thể yên tâm tận hưởng tuổi già. Tôi không còn phải lo lắng về tiền bạc, không còn phải lo lắng về con gái. Tôi có thể dành thời gian để chăm sóc bản thân, để vui vẻ bên bạn bè, và để chơi đùa với những đứa cháu đáng yêu.
Câu chuyện của tôi, câu chuyện về bà Bốn và con gái Thủy, trở thành một bài học sâu sắc về sự cảnh giác, về tình yêu thương của người mẹ, và về khả năng vươn lên từ những vấp ngã. Nó nhắc nhở chúng ta rằng, đừng bao giờ để lòng tham làm mờ mắt, và đừng bao giờ đánh giá thấp bản lĩnh của một người mẹ.
Tôi thường xuyên kể lại câu chuyện của mình cho những người phụ nữ khác. Tôi muốn họ hiểu rằng, trong cuộc sống, chúng ta phải luôn cẩn trọng với những người xung quanh, đặc biệt là với những người thân thiết. Hãy biết bảo vệ bản thân, và hãy biết đấu tranh cho những gì mình xứng đáng.
Và tôi biết, cuộc đời tôi đã có một cái kết thật viên mãn, không phải vì tôi giàu có, hay vì con gái tôi thành công. Mà vì tôi đã bảo vệ được con gái mình, đã giúp nó tìm thấy hạnh phúc đích thực, và tôi đã sống một cuộc đời trọn vẹn, không hối tiếc. Đây chính là tài sản lớn nhất mà tôi có được trong cuộc đời này.