Tiếng ho khan của bà Sáu văng vẳng trong căn nhà cấp bốn cũ kỹ, ẩm thấp. Mái ngói đã bạc màu theo năm tháng, tường nhà nứt nẻ, loang lổ vết thời gian. Hơn bảy mươi tuổi, bà Sáu đã trải qua bao nhiêu thăng trầm, gánh trên vai bao nhiêu nỗi lo toan. Đôi mắt bà, vốn đã mờ đục vì tuổi tác, giờ đây lại càng thêm trĩu nặng bởi nỗi lo về thằng cháu nội, bé An. Bé An, cháu đích tôn của bà, đang nằm đó, thân hình bé bỏng gầy guộc, đôi môi tím tái vì những cơn ho kéo dài.
Bé An là con trai của Hùng, đứa con trai duy nhất của bà Sáu. Từ nhỏ, Hùng đã là một cậu bé thông minh, lanh lợi, nhưng cũng bướng bỉnh và ham chơi. Bà Sáu một mình tần tảo nuôi con, kỳ vọng Hùng sẽ trở thành người tử tế. Nhưng Hùng lớn lên, không chí thú làm ăn, lại còn vướng vào cờ bạc. Bà Sáu đã không ít lần rơi nước mắt, van xin, khuyên nhủ con nhưng đều vô ích. Hùng vẫn ngựa quen đường cũ, đẩy gia đình vào cảnh túng quẫn.
Khi bé An ra đời, bà Sáu như tìm thấy một niềm an ủi, một tia sáng cuối cuộc đời. Bà dành hết tình yêu thương cho cháu nội, chăm sóc bé từng li từng tí. An là một cậu bé ngoan ngoãn, đôi mắt to tròn, lấp lánh như sao. Bà Sáu mơ ước một ngày nào đó An sẽ lớn lên, khỏe mạnh, và thành đạt, thoát khỏi cảnh nghèo khó của gia đình. Nhưng rồi, giấc mơ ấy bỗng chốc tan vỡ khi bé An được chẩn đoán mắc một căn bệnh hiểm nghèo về tim, cần phẫu thuật gấp với chi phí rất lớn.
Tin tức về bệnh tình của An như một cú sét đánh ngang tai bà Sáu. Bà đau đớn tột cùng, cảm thấy như trời đất sụp đổ dưới chân mình. "Trời ơi, sao ông trời lại nỡ đày đọa cháu tôi như thế này?" Bà khóc nấc, đôi tay run rẩy ôm chặt lấy thân hình bé bỏng của An. Hùng cũng tỏ ra vô cùng lo lắng, anh chạy vạy khắp nơi, vay mượn tiền bạc, nhưng số tiền cần thiết vẫn quá lớn, vượt xa khả năng của gia đình. Anh ta đến bên giường bệnh của con, nhìn An thoi thóp, và những giọt nước mắt hối hận hiếm hoi đã lăn trên khuôn mặt chai sạn của anh.
Đứng trước ranh giới sinh tử của cháu nội, bà Sáu đưa ra một quyết định đầy dứt khoát nhưng cũng đầy đau đớn. Căn nhà cấp bốn cũ kỹ, tài sản duy nhất bà có, là nơi bà đã sống cả đời, nơi lưu giữ bao nhiêu kỷ niệm của gia đình. Đó không chỉ là một căn nhà, mà là cả một phần đời của bà. Nhưng để cứu lấy sinh mạng bé bỏng của An, bà chấp nhận từ bỏ tất cả. Bà tin rằng, dù phải hy sinh, nhưng nếu An được sống, thì mọi sự đánh đổi đều xứng đáng.
Bà Sáu tìm đến Hùng, đôi mắt bà đỏ hoe nhưng ánh lên niềm tin tưởng. "Con trai à, mẹ đã bán căn nhà rồi. Có tiền rồi, con hãy đưa An đi chữa bệnh đi. Nhanh lên con, đừng để chậm trễ." Giọng bà run run, nhưng đầy kiên định. Hùng ngạc nhiên, rồi anh ta cúi đầu, nước mắt giả tạo lăn dài. "Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Con sẽ dùng số tiền này để cứu An, con hứa mà." Anh ôm mẹ, nhưng trong ánh mắt anh, một tia sáng khác lạ chợt lóe lên, một tia sáng của sự toan tính. Bà Sáu không hề hay biết rằng, niềm tin của bà đang bị đặt sai chỗ.
Sau khi bán nhà, bà Sáu chuyển về ở tạm trong một căn phòng trọ nhỏ, chật hẹp, nằm sâu trong con hẻm tối. Cuộc sống của bà càng thêm khốn khó, nhưng bà vẫn luôn giữ trong lòng một niềm hy vọng mãnh liệt. Hàng ngày, bà gọi điện hỏi thăm tình hình của An, hỏi Hùng về việc chữa trị cho cháu. Hùng luôn trả lời một cách qua loa, đại khái, rằng An đang được điều trị, rằng bệnh tình có vẻ thuyên giảm. Bà Sáu tin tưởng tuyệt đối vào lời con trai, dù trong lòng vẫn có chút bồn chồn, lo lắng mơ hồ.
Thời gian trôi qua, một tháng, rồi hai tháng. Bà Sáu vẫn miệt mài làm những công việc vặt để kiếm sống, chờ đợi tin tốt lành từ Hùng. Nhưng rồi, những lời đồn thổi bắt đầu đến tai bà. Người ta nói, Hùng không hề đưa An đi bệnh viện lớn chữa trị. Người ta nói, Hùng thường xuyên xuất hiện ở các sòng bạc, tiêu xài hoang phí. Tim bà Sáu thắt lại. Một nỗi hoài nghi khủng khiếp bắt đầu gặm nhấm tâm hồn bà. Bà không muốn tin, không thể tin rằng đứa con trai mình tin tưởng lại có thể làm điều đó.
Một buổi chiều mưa tầm tã, bà Sáu không thể chịu đựng được nữa. Bà quyết định đến tận nơi Hùng đang ở để tìm hiểu sự thật. Bà lầm lũi đi bộ trên con đường ướt át, đôi chân run rẩy vì tuổi già và nỗi lo sợ. Khi bà đến căn nhà Hùng thuê, một khung cảnh hoang tàn đập vào mắt bà. Căn nhà cửa đóng then cài, trống hoác, không một bóng người. Bà hỏi hàng xóm xung quanh, và nhận được câu trả lời khiến bà chết lặng: Hùng đã dọn đi từ lâu, không ai biết anh ta đi đâu. Còn bé An… họ cũng không biết bé đã được đưa đi đâu.
Bà Sáu ngã quỵ. Nỗi đau đớn tột cùng xé nát lòng bà. Hùng… Hùng đã lừa dối bà. Anh đã lợi dụng lòng tin của bà, lợi dụng cả sinh mạng của đứa con trai mình để thỏa mãn cơn nghiện cờ bạc. Căn bệnh của An, chắc chắn đã ngày càng nặng hơn. Bà Sáu cảm thấy một sự phản bội ghê gớm, một nỗi tuyệt vọng không thể diễn tả bằng lời. Nước mắt bà hòa vào nước mưa, lăn dài trên khuôn mặt già nua, hằn lên những vết chân chim của cuộc đời.
Bà Sáu không thể tin vào sự thật phũ phàng này. Bà đã mất đi tất cả – căn nhà, tài sản, và quan trọng hơn cả, là niềm tin vào đứa con trai duy nhất. Bà không biết phải làm gì, phải đi đâu để tìm Hùng, tìm cháu nội. Những ngày sau đó, bà Sáu sống trong nỗi ám ảnh, trong sự tuyệt vọng cùng cực. Bà gầy sọp đi, ăn không ngon, ngủ không yên. Hình ảnh bé An gầy yếu, xanh xao cứ thế hiện về trong tâm trí bà, dày vò bà từng giây từng phút.
Bà Sáu không báo công an. Bà không muốn đẩy con trai mình vào tù. Dù Hùng đã gây ra tội lỗi tày trời, nhưng anh vẫn là con của bà, là giọt máu của bà. Bà muốn tìm Hùng, muốn đối mặt với anh, không bằng sự giận dữ, mà bằng những giọt nước mắt và lời van nài. Bà tin rằng, sâu thẳm trong trái tim Hùng, vẫn còn một chút lương tri, một chút tình phụ tử. Bà muốn thức tỉnh anh, muốn anh nhận ra lỗi lầm để cứu lấy sinh mạng bé bỏng của An.
Bà Sáu bắt đầu hành trình tìm kiếm Hùng và cháu nội. Bà đi khắp các con phố, các khu chợ, hỏi han từng người. Mái tóc bạc phơ của bà, dáng người gầy guộc, đôi mắt đỏ hoe, khiến ai nhìn thấy cũng phải xót xa. Nhiều người thương tình đã giúp đỡ bà, nhưng tung tích của Hùng vẫn bặt vô âm tín. Bà Sáu không bỏ cuộc. Tình yêu thương vô bờ bến của bà dành cho An là động lực duy nhất giúp bà tiếp tục.
Một ngày nọ, trong một quán cà phê tồi tàn ở ngoại ô thành phố, bà Sáu nhìn thấy Hùng. Anh đang ngồi đó, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt thâm quầng, quần áo xộc xệch. Anh ta đang chơi bài, nhưng không còn là vẻ hào nhoáng, tự tin như xưa. Anh ta thua liên tục, và những lời chửi rủa, cay cú cứ thế bật ra từ miệng anh. Bà Sáu tiến lại gần, trái tim bà thắt lại. Anh ta đã biến thành một con người khác, một con người bị cờ bạc nuốt chửng.
"Hùng… con trai mẹ!" Giọng bà Sáu run rẩy. Hùng giật mình ngẩng lên. Anh ta nhìn thấy mẹ, khuôn mặt anh ta tái mét, đôi mắt mở to vì kinh ngạc. Anh ta không ngờ rằng mẹ lại tìm thấy mình ở nơi này. Sự xấu hổ, nỗi sợ hãi, và cả sự tuyệt vọng cùng cực hiện rõ trên khuôn mặt Hùng. Anh ta đứng dậy, lùi lại vài bước, như muốn chạy trốn khỏi ánh mắt của mẹ.
Bà Sáu không mắng mỏ, không trách móc. Bà chỉ nhìn Hùng, đôi mắt bà đầy nước mắt. "Con ơi… cháu An… cháu An đang ở đâu? Bệnh của nó nặng lắm rồi con ơi! Con nỡ lòng nào… nỡ lòng nào làm như thế với cháu con? Mẹ đã bán cả căn nhà… cả cuộc đời mẹ… để cứu cháu con mà… Con ơi!" Giọng bà nghẹn lại, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Bà không van xin, bà chỉ nói lên nỗi đau của một người mẹ, người bà đã bị phản bội, bị lừa dối.
Lời nói của bà Sáu như một nhát dao đâm thẳng vào tim Hùng. Anh ta bàng hoàng. Những lời nói của mẹ, những giọt nước mắt của mẹ, và hình ảnh bé An xanh xao đột ngột hiện về trong tâm trí anh. Anh ta nhớ lại lời hứa với mẹ, nhớ lại những lúc anh ta dỗ dành con trai, hứa sẽ đưa con đi chữa bệnh. Nhưng tất cả chỉ là lời nói dối. Anh ta đã bị ma lực của cờ bạc cuốn đi, đã quên mất tất cả.
Hùng quỳ sụp xuống, ôm chặt lấy đôi chân gầy guộc của mẹ. "Mẹ ơi… con có tội… con có tội với mẹ… con có lỗi với An…" Anh ta khóc nấc, những giọt nước mắt hối hận thực sự trào ra. Đó không phải là nước mắt giả tạo như xưa. Đó là nước mắt của sự thức tỉnh, của nỗi ân hận tột cùng. Anh ta nhận ra, mình đã gây ra tội lỗi khủng khiếp, đã phản bội niềm tin của người mẹ già, đã đẩy đứa con trai bé bỏng vào vòng nguy hiểm.
Hùng kể cho bà Sáu nghe về những ngày tháng chìm đắm trong cờ bạc. Anh ta đã dùng hết số tiền bán nhà vào những canh bạc thâu đêm. Anh ta đã mất tất cả, và giờ đây, anh ta không còn một xu dính túi. Bé An… An đang ở nhà một người họ hàng xa, được nhờ chăm sóc tạm thời, nhưng bệnh tình của bé ngày càng nặng, không có tiền để tiếp tục chữa trị. Bà Sáu nghe con kể, lòng bà đau như cắt, nhưng cũng le lói một tia hy vọng. Hùng đã thành thật. Hùng đã nhận ra lỗi lầm.
"Con ơi, bây giờ con phải làm lại. Con phải cứu An. Mẹ tin con sẽ làm được." Bà Sáu nói, giọng bà vẫn yếu ớt nhưng đầy sức mạnh. Bà đã tha thứ cho Hùng. Bà tin rằng, con trai bà vẫn còn lương tri, vẫn còn có thể làm lại cuộc đời. Tình yêu thương vô bờ bến của bà dành cho cháu, và sự đau khổ tột cùng của bà đã thực sự thức tỉnh Hùng. Anh ta nhìn mẹ, ánh mắt anh ta đầy quyết tâm.
Từ hôm đó, Hùng như trở thành một con người khác. Anh ta từ bỏ cờ bạc, tìm đủ mọi việc để làm, từ phụ hồ, bốc vác đến chạy xe ôm. Anh ta làm việc không ngừng nghỉ, bất kể ngày đêm. Mục tiêu duy nhất của anh ta là kiếm tiền để cứu con, và bù đắp cho mẹ. Bà Sáu cũng không ngừng động viên, an ủi con trai. Bà cũng dành hết sức lực để chăm sóc bé An, đưa bé đến bệnh viện theo dõi, dù không có tiền để phẫu thuật ngay lập tức.
Hùng làm việc như một cái máy, anh ta không còn nghĩ đến bản thân. Anh ta tiết kiệm từng đồng, ăn uống kham khổ, chỉ mong có đủ tiền để cứu An. Anh ta thường xuyên đến thăm An, ôm con vào lòng, hứa sẽ chữa khỏi bệnh cho con. Nhìn sự thay đổi của Hùng, bà Sáu vừa mừng vừa thương. Bà biết, con trai bà đang phải trả giá cho những lỗi lầm của mình, nhưng bà tin rằng, Hùng sẽ vượt qua.
Với sự nỗ lực không ngừng của Hùng, cùng với sự giúp đỡ của bà Sáu và một số người hảo tâm biết chuyện, cuối cùng, số tiền cần thiết để phẫu thuật cho An cũng đủ. Bé An được đưa vào bệnh viện. Ca phẫu thuật kéo dài nhiều giờ đồng hồ, trong phòng chờ, bà Sáu và Hùng ngồi đó, tay nắm chặt tay nhau, lòng như lửa đốt. Hùng không ngừng cầu nguyện, nước mắt lăn dài. Anh ta hứa với lòng mình, nếu An sống, anh ta sẽ dành cả đời để bù đắp cho con và cho mẹ.
Ca phẫu thuật thành công. Bé An dần hồi phục. Nhìn con trai bé bỏng khỏe mạnh trở lại, Hùng ôm chặt lấy An, khóc nấc. Đó là những giọt nước mắt hạnh phúc, những giọt nước mắt của sự tái sinh. Bà Sáu cũng không kìm được xúc động, nước mắt bà lăn dài trên má. Cuối cùng, cháu bà đã được cứu sống.
Sau khi An khỏe mạnh, Hùng dành hết thời gian để chăm sóc con và bù đắp cho mẹ. Anh ta không còn ham mê cờ bạc, mà trở thành một người cha mẫu mực, một người con hiếu thảo. Anh ta dùng số tiền kiếm được để mua lại căn nhà cũ cho mẹ, sửa sang lại khang trang hơn. Bà Sáu không muốn nhận, nhưng Hùng kiên quyết. "Mẹ ơi, căn nhà này là của mẹ. Con đã gây ra tội lỗi, giờ con muốn bù đắp cho mẹ."
Hùng cũng thành lập một quỹ nhỏ mang tên "Quỹ Hỗ Trợ Trẻ Em Bệnh Hiểm Nghèo", dành một phần thu nhập của mình để giúp đỡ những gia đình có con mắc bệnh hiểm nghèo, không đủ chi phí chữa trị. Anh ta muốn dùng câu chuyện của mình để cảnh tỉnh những người khác, muốn biến lỗi lầm của mình thành một điều có ý nghĩa. Bà Sáu, dù không còn phải lo toan về vật chất, vẫn thường xuyên đến quán cháo tình thương của xóm để phụ giúp, để chia sẻ những câu chuyện về cuộc đời mình, về sự tha thứ và về sức mạnh của tình mẫu tử.
Và cứ thế, dưới ánh nắng ban mai, bà Sáu, Hùng và bé An sống một cuộc đời bình yên và hạnh phúc. Hùng đã hoàn toàn thay đổi. Anh ta không chỉ cứu được con, mà còn cứu được chính bản thân mình. Tình yêu thương vô bờ bến của bà Sáu, sự tha thứ của bà, đã trở thành ngọn hải đăng soi sáng cuộc đời Hùng. Câu chuyện của họ là minh chứng sống động cho thấy, dù con người có sa ngã đến đâu, nhưng chỉ cần có lòng hối lỗi, có sự thức tỉnh, và quan trọng nhất, có tình yêu thương vô điều kiện, thì họ vẫn có thể làm lại, vẫn có thể tìm thấy hạnh phúc và ý nghĩa trong cuộc đời.