Trong ngôi làng nhỏ bình yên nép mình bên triền đồi, nơi những con đường đất đỏ uốn lượn ôm lấy những cánh đồng lúa xanh mướt, có một căn nhà gỗ nhỏ cũ kỹ. Đó là tổ ấm của bà Sáu, một người phụ nữ đã ngoài thất thập, mái tóc bạc trắng như cước, khuôn mặt hằn sâu những nếp nhăn của thời gian và nỗi lo toan. Bà sống một mình, tựa vào chiếc gậy tre mòn vẹt, ngày ngày nhìn về phía xa xăm, nơi đứa con trai duy nhất của bà, Hùng, đã bỏ lại quê hương để lên thành phố mưu sinh. Hùng có một gia đình nhỏ, nhưng cuộc sống cũng chẳng mấy khá giả, và bà Sáu, dù tuổi già sức yếu, vẫn luôn dõi theo từng bước chân của con, lòng đầy ắp nỗi nhớ thương và cả một sự lo lắng mơ hồ.
Căn nhà gỗ này là tất cả những gì bà Sáu có, là kỷ vật duy nhất mà chồng bà để lại, gắn liền với bao nhiêu kỷ niệm buồn vui của một đời người. Mỗi tấm ván gỗ, mỗi viên ngói rêu phong đều chứa đựng hơi ấm của quá khứ, là nơi bà đã nuôi lớn Hùng, nơi bà đã chứng kiến bao nhiêu mùa lúa trổ đòng, bao nhiêu buổi chiều hoàng hôn buông xuống. Bà Sáu yêu căn nhà này hơn bất cứ thứ gì trên đời, nó không chỉ là một tài sản, mà là một phần máu thịt của bà, là nơi neo đậu tâm hồn bà giữa dòng đời vô thường. Nỗi cô đơn thường trực không thể xóa nhòa đi niềm hy vọng nhỏ nhoi rằng một ngày nào đó, Hùng và gia đình sẽ trở về, căn nhà sẽ lại đầy ắp tiếng cười trẻ thơ.
Một buổi chiều u ám, trời đổ mưa lâm thâm, bà Sáu đang ngồi tựa cửa, đôi mắt mờ đục nhìn ra khoảng sân vắng. Bỗng có tiếng xe máy dừng lại trước cổng. Hùng, con trai bà, bước vào với vẻ mặt thất thần, đôi mắt đỏ hoe, quần áo xộc xệch. Bà Sáu cảm thấy một linh cảm chẳng lành. Trái tim bà đập thình thịch, một nỗi lo sợ không tên dấy lên. Bà vội vàng chống gậy đứng dậy, run run hỏi: "Con trai, có chuyện gì mà con lại về đột ngột thế này? Cháu Thư đâu? Sao trông con tiều tụy thế?"
Hùng ôm chầm lấy mẹ, bật khóc nức nở. Giọng anh nghẹn ngào, đứt quãng: "Mẹ ơi… cháu Thư… cháu Thư bị bệnh nặng rồi mẹ ơi! Bác sĩ nói phải phẫu thuật gấp, tốn rất nhiều tiền mà con không biết xoay sở đâu ra." Bà Sáu như sét đánh ngang tai. Thư là cháu nội của bà, đứa cháu gái bé bỏng mới lên bảy tuổi, cô bé có đôi mắt trong veo và nụ cười tươi rói như thiên thần. Bà Sáu yêu thương cháu hơn cả bản thân mình. Nghe tin cháu mắc bệnh hiểm nghèo, cần tiền chữa trị, trái tim bà như bị bóp nghẹt. Nỗi đau của đứa cháu tội nghiệp đã gạt đi mọi lo lắng về bản thân bà, về căn nhà duy nhất của bà.
Hùng tiếp tục nói, giọng anh đầy tuyệt vọng: "Con đã vay mượn khắp nơi rồi, nhưng không đủ mẹ ạ. Bác sĩ nói nếu không phẫu thuật kịp thời thì… thì không biết sẽ ra sao nữa." Bà Sáu nhìn Hùng, nhìn thấy sự đau khổ tột cùng trong ánh mắt con trai, lòng bà quặn thắt. Bà không thể để cháu mình phải chết. Bà không thể ngồi yên nhìn con mình đau khổ. Một quyết định táo bạo, nhưng đầy tình yêu thương, chợt nảy ra trong đầu bà. Bà nắm chặt tay Hùng, giọng nói run run nhưng đầy kiên quyết: "Đừng lo con trai. Mẹ có cách. Mẹ sẽ bán căn nhà này. Bán đi căn nhà này là đủ tiền chữa bệnh cho cháu Thư thôi."
Hùng sững sờ. Anh không ngờ mẹ lại có thể đưa ra một quyết định như vậy. Anh định ngăn cản, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của mẹ, nhìn thấy sự sống đang le lói trong đôi mắt già nua ấy, anh lại không nói nên lời. Nước mắt anh lại trào ra, nhưng lần này không phải vì tuyệt vọng, mà vì sự xúc động và biết ơn vô hạn. Anh ôm chầm lấy mẹ, không ngừng nói lời cảm ơn. Bà Sáu gạt nước mắt, vuốt ve mái tóc con trai. Bà tin rằng Hùng sẽ dùng tiền đúng mục đích, sẽ cứu sống cháu Thư. Đối với bà, căn nhà là vật ngoài thân, còn cháu nội là dòng máu của bà, là niềm hy vọng duy nhất của bà.
Sau đó, bà Sáu đã bán căn nhà gỗ của mình. Những ngày cuối cùng sống trong căn nhà, bà Sáu đi khắp các gian phòng, chạm tay vào từng bức tường, từng khung cửa sổ. Nước mắt bà lăn dài khi nhớ về những kỷ niệm đã gắn bó với nơi đây. Bà cảm thấy như đang rời xa một phần linh hồn của mình. Nhưng mỗi khi nghĩ đến cháu Thư, nghĩ đến nụ cười trong veo của con bé, bà lại cảm thấy sự hy sinh này là xứng đáng. Bà tự nhủ, căn nhà có thể mất đi, nhưng gia đình, tình yêu thương thì sẽ mãi mãi còn đó. Bà giao toàn bộ số tiền bán nhà cho Hùng, dặn dò anh phải lo cho cháu Thư thật chu đáo.
Hùng ôm tiền về thành phố, lòng anh ngập tràn những suy nghĩ phức tạp. Lúc đầu, anh thực sự có ý định dùng tiền để chữa bệnh cho con gái. Nhưng rồi, khi cầm số tiền lớn trong tay, một ý nghĩ đen tối chợt nảy sinh. Hùng vốn là một người có máu cờ bạc, và anh đã nợ nần chồng chất vì những lần thua độ. Anh nghĩ rằng, chỉ một ván cờ nữa thôi, anh sẽ gỡ lại được tất cả, sẽ có đủ tiền chữa bệnh cho con, và còn có thể làm giàu. Anh tự lừa dối mình rằng đây là cách duy nhất để giải quyết mọi vấn đề. Anh không hề nghĩ đến sự hy sinh của mẹ, không hề nghĩ đến căn bệnh của con gái, mà chỉ bị cuốn vào vòng xoáy của những con số và ảo ảnh chiến thắng.
Một thời gian sau, bà Sáu vẫn ở nhờ nhà hàng xóm, ngày ngày mong ngóng tin tức của cháu Thư. Bà thường xuyên gọi điện cho Hùng, hỏi thăm tình hình sức khỏe của cháu. Hùng luôn trả lời một cách qua loa, nói rằng cháu Thư đang được điều trị, bệnh tình có vẻ khá hơn. Bà Sáu tin lời con trai, lòng bà thầm tạ ơn trời đất. Bà vẫn giữ niềm hy vọng rằng cháu Thư sẽ sớm khỏe mạnh và trở về bên bà. Nỗi nhớ cháu cứ cồn cào trong lòng bà, nhưng bà tự nhủ phải kiên nhẫn.
Thế nhưng, linh tính của một người mẹ, một người bà, mách bảo bà có điều gì đó không ổn. Những câu trả lời của Hùng ngày càng hời hợt, anh cũng ít khi gọi điện về cho bà. Một buổi chiều nọ, bà Sáu nhận được cuộc gọi từ vợ của Hùng, giọng cô ấy nghẹn ngào, đầy sự tuyệt vọng. Cô ấy kể cho bà nghe toàn bộ sự thật đau lòng: Hùng không hề dùng tiền để chữa bệnh cho con. Anh đã mang tất cả đi đánh bạc, và tiêu xài phung phí vào những cuộc vui vô bổ. Căn bệnh của cháu Thư ngày càng nặng, nhưng không có tiền để điều trị. Vợ Hùng đã phải đưa con về quê ngoại để tìm cách xoay sở tiền bạc, nhưng cũng không biết đến bao giờ mới đủ.
Bà Sáu như chết lặng. Cả người bà run lên bần bật. Trái tim bà tan nát. Một cảm giác bị phản bội, bị lừa dối đau đớn tột cùng. Nước mắt bà lăn dài trên gương mặt khắc khổ. Bà không thể tin rằng đứa con trai mình yêu thương, đứa con trai mà bà đã hy sinh tất cả, lại có thể làm những điều tồi tệ đến vậy. Nỗi đau của đứa cháu đang hấp hối, nỗi đau của sự mất mát căn nhà duy nhất, và nỗi đau của sự lừa dối đã nhấn chìm bà trong vực sâu của tuyệt vọng. Bà cảm thấy một sự cay đắng tột cùng, một cảm giác rằng cuộc đời này đã quá bất công với bà.
Không chút chần chừ, dù tuổi già sức yếu, bà Sáu vẫn quyết tâm lên thành phố để tìm Hùng, để đối diện với sự thật. Chuyến đi đầy gian nan, nhưng trong lòng bà chỉ có một suy nghĩ duy nhất: phải cứu cháu Thư, và phải thức tỉnh đứa con trai lầm lạc của mình. Khi đến thành phố, bà Sáu tìm đến căn nhà trọ tồi tàn của Hùng. Cảnh tượng trước mắt khiến bà càng thêm đau lòng: căn phòng bừa bộn, nồng nặc mùi rượu bia, và Hùng đang nằm ngủ gục trên sàn nhà, bên cạnh là những quân bài vương vãi.
Bà Sáu đứng đó, nhìn Hùng, trong lòng bà không có sự giận dữ, mà chỉ có những giọt nước mắt và nỗi đau xót vô bờ bến. Bà nhẹ nhàng lay Hùng dậy. Hùng tỉnh dậy, nhìn thấy mẹ, anh sững sờ. Vẻ mặt anh lộ rõ sự hoảng sợ và xấu hổ. Anh cúi gằm mặt, không dám nhìn vào mắt mẹ. Bà Sáu ngồi xuống bên cạnh Hùng, nắm lấy bàn tay chai sạn của con trai. Giọng bà run run, nhưng đầy sự van nài: "Hùng con… Con đã làm gì vậy? Tiền mẹ bán nhà… tiền chữa bệnh cho cháu Thư… Con đã làm gì với nó rồi?"
Hùng vẫn cúi đầu, nước mắt anh lăn dài trên má. Anh không nói được lời nào, chỉ có thể lắc đầu, biểu lộ sự hối hận tột cùng. Bà Sáu tiếp tục nói, giọng bà nghẹn ngào, từng lời như cứa vào tim Hùng: "Con có biết mẹ đã đau khổ thế nào không? Con có biết cháu Thư đang phải chịu đựng những gì không? Con có biết mẹ đã hy sinh tất cả vì con, vì cháu không? Hùng ơi, con hãy tỉnh lại đi con. Con hãy nghĩ đến cháu Thư, con bé vô tội, con bé đang cần con, cần tiền để sống."
Những giọt nước mắt của bà Sáu, những lời van nài xuất phát từ tận đáy lòng của một người mẹ, một người bà đã hy sinh tất cả, đã chạm đến tận cùng tâm hồn Hùng. Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của mẹ, đôi mắt ngấn lệ, và mái tóc bạc trắng. Anh nhìn thấy hình ảnh cháu Thư hiện lên trong tâm trí, với đôi mắt trong veo và nụ cười tươi rói. Một cảm giác tội lỗi, ân hận và xấu hổ dâng lên mạnh mẽ, xé nát trái tim anh. Anh bật khóc nức nở, ôm chầm lấy mẹ: "Mẹ ơi… con xin lỗi mẹ. Con là thằng khốn nạn. Con đã sai rồi mẹ ơi!"
Trong khoảnh khắc đó, Hùng đã thực sự thức tỉnh. Anh nhận ra tất cả tội lỗi của mình, nhận ra sự ngu xuẩn khi đã đánh đổi tình yêu thương và sự hy sinh của mẹ bằng những cuộc vui phù phiếm và những ván bạc vô nghĩa. Anh cảm thấy mình thật tồi tệ, thật đáng khinh. Anh hứa với mẹ, và hứa với chính mình, rằng anh sẽ làm lại, sẽ cứu con, và sẽ bù đắp cho mẹ. Đây là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời Hùng.
Sau đêm đó, Hùng như biến thành một con người khác. Anh từ bỏ hoàn toàn thói cờ bạc, từ bỏ những cuộc vui vô bổ. Anh tìm đến những công việc chân tay nặng nhọc nhất, làm việc cật lực ngày đêm để kiếm tiền. Anh không còn nghĩ đến việc làm giàu nhanh chóng, mà chỉ muốn từng bước, từng bước một, tích góp tiền để chữa bệnh cho con và bù đắp cho mẹ. Bà Sáu ở lại thành phố, sống cùng Hùng, ngày ngày động viên con trai, cùng con vượt qua giai đoạn khó khăn này. Bà nhìn thấy sự quyết tâm trong ánh mắt Hùng, bà tin rằng con trai mình sẽ làm được.
Vợ Hùng, sau khi biết Hùng đã thực sự hối lỗi và đang cố gắng làm lại, cũng quyết định quay trở về. Cô mang cháu Thư đến, và cả gia đình cùng nhau nỗ lực. Cháu Thư, dù bệnh tình ngày càng nặng, nhưng vẫn giữ được tinh thần lạc quan. Cô bé là nguồn động lực lớn nhất để Hùng và gia đình vượt qua khó khăn. Bà Sáu, dù tuổi đã cao, vẫn cố gắng chăm sóc cháu, động viên con trai. Bà nấu những bữa ăn ngon, pha những ấm trà nóng hổi, và luôn ở bên cạnh Hùng, là điểm tựa tinh thần vững chắc cho anh.
Với sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Hùng, và sự giúp đỡ của bà Sáu cùng vợ, số tiền chữa bệnh cho cháu Thư dần dần được tích góp. Nhưng căn bệnh của Thư diễn biến phức tạp, chi phí điều trị vượt quá khả năng của gia đình. Một tia hy vọng chợt lóe lên khi một bác sĩ giỏi, sau khi biết được hoàn cảnh của gia đình Thư qua một người bạn của Hùng (người bạn này cũng là con nghiện cờ bạc nhưng đã cai nghiện thành công và nay trở thành bác sĩ), đã đồng ý phẫu thuật miễn phí cho cháu. Người bạn này cũng chính là một người từng được Hùng giúp đỡ trong những ngày anh còn chưa sa ngã, một người mà Hùng đã vô tình giúp đỡ thoát khỏi vòng xoáy cờ bạc trước đây.
Hùng đã từng giúp đỡ người bạn này cai nghiện và vực dậy cuộc sống, dù khi đó bản thân Hùng vẫn chưa thoát khỏi vũng lầy. Người bạn đó, giờ đây là một bác sĩ giỏi, đã không quên ơn Hùng. Khi biết tin về cháu Thư và hoàn cảnh của Hùng, anh đã chủ động liên hệ, đề nghị giúp đỡ, không chỉ về mặt chuyên môn mà còn về mặt chi phí. Đó là một sự đền đáp bất ngờ, một phép màu mà Hùng không bao giờ ngờ tới, chứng minh rằng những hạt giống thiện lương mà anh đã gieo trồng trong quá khứ, dù bị che lấp bởi bóng tối của sai lầm, vẫn có ngày nảy nở.
Ca phẫu thuật của cháu Thư diễn ra thành công tốt đẹp. Cả gia đình Hùng vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Hùng ôm chầm lấy con gái, nước mắt anh lăn dài. Anh biết, đây không chỉ là sự cứu sống con gái, mà còn là sự tha thứ của ông trời, là cơ hội để anh làm lại cuộc đời. Bà Sáu cũng khóc nức nở, bà ôm chặt cháu Thư vào lòng, không ngừng cảm ơn trời đất. Vợ Hùng cũng vỡ òa trong hạnh phúc, cô nhìn chồng, ánh mắt cô giờ đây không còn sự trách móc mà thay vào đó là sự tin tưởng và yêu thương.
Sau khi cháu Thư bình phục hoàn toàn, Hùng tiếp tục làm việc chăm chỉ. Anh không chỉ lo cho gia đình nhỏ của mình mà còn dành dụm tiền để mua lại căn nhà cũ của mẹ. Anh biết, căn nhà đó là kỷ vật thiêng liêng của bà Sáu, và anh muốn trả lại cho bà tất cả những gì anh đã lấy đi. Anh cũng dành thời gian để chăm sóc mẹ, bù đắp cho bà những năm tháng tủi hờn. Bà Sáu không còn phải sống trong cảnh cô độc nữa. Bà được sống trong căn nhà thân thuộc của mình, được quây quần bên con cháu, được tận hưởng tuổi già trong sự bình yên và yêu thương.
Cuộc sống của gia đình Hùng đã hoàn toàn thay đổi. Hùng đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, có trách nhiệm. Anh không chỉ là một người cha tốt, một người chồng tốt, mà còn là một người con hiếu thảo. Cháu Thư lớn lên khỏe mạnh, thông minh, luôn yêu thương và kính trọng bà Sáu. Vợ Hùng cũng luôn là người đồng hành, chia sẻ cùng anh mọi khó khăn. Gia đình họ trở thành một biểu tượng của sự hàn gắn, của tình yêu thương vượt lên trên những sai lầm và thử thách.
Bà Sáu, dù đã rất già, nhưng khuôn mặt bà luôn rạng rỡ nụ cười. Bà thường xuyên ngồi trên chiếc ghế tre cũ, nhìn con cháu quây quần, lòng bà tràn ngập niềm hạnh phúc. Bà biết, cuộc đời bà đã trải qua nhiều sóng gió, nhiều nỗi đau, nhưng cuối cùng, bà đã nhận được một cái kết có hậu. Tình yêu thương vô bờ bến của bà dành cho cháu, và cả sự tha thứ, niềm tin mà bà dành cho con trai, đã không uổng phí. Nó đã thức tỉnh Hùng, đưa anh trở về với con đường đúng đắn, và mang lại hạnh phúc viên mãn cho cả gia đình.
Và mỗi khi có ai hỏi về căn nhà gỗ cũ kỹ của bà, bà Sáu lại mỉm cười hiền hậu, kể lại câu chuyện về sự hy sinh, về lỗi lầm và sự hàn gắn. Bà luôn kết thúc câu chuyện bằng một lời nhắn nhủ đầy ý nghĩa: "Tiền bạc có thể mất đi, nhà cửa có thể bán đi, nhưng tình yêu thương gia đình thì sẽ mãi mãi còn đó. Hãy trân trọng những gì mình đang có, và đừng bao giờ từ bỏ niềm tin vào con người, dù họ có lầm lỗi đến đâu." Câu chuyện của bà Sáu và Hùng trở thành một bài học sâu sắc về sự tha thứ, về tình mẫu tử thiêng liêng, và về sức mạnh của tình yêu thương có thể chữa lành mọi vết thương, đưa con người trở về với bản chất lương thiện của mình.