Trời chạng vạng tối, những tia nắng cuối cùng hắt qua khung cửa sổ cũ kỹ, vẽ nên những vệt sáng vàng vọt trên nền nhà đất lạnh lẽo. Bà Sáu ngồi đó, lưng còng, đôi mắt đục mờ vì tuổi tác và những đêm dài thao thức. Tiếng ho khan của đứa cháu nội, bé An, vọng ra từ căn buồng bên cạnh, xé nát lồng ngực già nua của bà. An, đứa cháu trai bé bỏng, niềm hy vọng cuối cùng của bà, đang nằm đó, quằn quại với căn bệnh hiểm nghèo, từng hơi thở yếu ớt như muốn rời bỏ cõi đời. Bà xoa nhẹ tấm ảnh cũ đã ố vàng, hình ảnh Hùng – con trai bà, và vợ Hùng, cùng bé An ngày còn bé. Nụ cười hạnh phúc của họ trong ảnh tương phản với hiện thực nghiệt ngã đang bao trùm căn nhà.
Bà Sáu năm nay đã ngoài bảy mươi, cả đời tần tảo, lam lũ nuôi con khôn lớn. Chồng bà mất sớm, một mình bà gồng gánh nuôi đứa con trai duy nhất là Hùng. Hùng là tất cả đối với bà. Bà dành trọn vẹn tình yêu thương, sự kỳ vọng vào Hùng, mong anh có một cuộc sống tốt đẹp hơn mình. Thế nhưng, cuộc đời Hùng lại không được như bà mong muốn. Hùng mê cờ bạc, ham chơi, bỏ bê công việc, cuộc sống gia đình luôn túng thiếu. Vợ Hùng, một người phụ nữ hiền lành, tần tảo, cũng không thể chịu đựng được nữa nên đã bỏ đi cách đây vài năm, để lại bé An cho Hùng và bà Sáu chăm sóc. Nỗi đau mất con dâu chưa nguôi, nay lại thêm gánh nặng bệnh tật của cháu nội.
Căn bệnh của bé An ngày càng nặng, chi phí điều trị quá lớn, vượt xa khả năng của bà Sáu và Hùng. Mỗi lần nhìn cháu đau đớn, quằn quại, lòng bà Sáu lại quặn thắt. Bà không thể ngồi yên nhìn cháu mình chết dần chết mòn. Căn nhà tranh vách đất cũ kỹ là tài sản duy nhất bà có được từ đời cha ông để lại. Đó là nơi bà đã sống cả cuộc đời, là nơi chứa đựng biết bao kỷ niệm, là chỗ dựa tinh thần của bà. Nhưng giờ đây, vì cháu, bà sẵn sàng đánh đổi tất cả.
Hùng, con trai bà, cũng vô cùng đau khổ khi nhìn con bệnh nặng. Anh cũng cố gắng vay mượn khắp nơi, nhưng không ai còn tin tưởng để cho anh vay nữa. Anh nhìn mẹ, đôi mắt anh ấy đỏ hoe, đầy sự bất lực. "Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Con không có khả năng cứu An. Con bất lực quá mẹ ơi!" – Hùng nói, giọng anh ấy nghẹn ngào. Bà Sáu nhìn Hùng, ánh mắt bà ấy đầy sự kiên định. Bà đã đưa ra một quyết định khó khăn, nhưng bà tin đó là điều đúng đắn.
Một buổi sáng, bà Sáu gọi Hùng lại. Đôi tay run rẩy, bà đưa cho anh cuốn sổ đỏ cũ kỹ đã sờn rách, được bà cất giấu cẩn thận bao nhiêu năm. "Hùng à, đây là căn nhà duy nhất của mẹ. Mẹ quyết định bán đi để có tiền chữa bệnh cho thằng An. Con cầm lấy, phải dùng tiền đúng mục đích, cứu lấy con trai con, cứu lấy cháu nội của mẹ." – Bà Sáu nói, giọng bà ấy yếu ớt nhưng rõ ràng, từng lời nói như khắc sâu vào lòng Hùng. Hùng sững sờ, không thể tin vào tai mình. Anh nhìn cuốn sổ đỏ trên tay mẹ, nhìn những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt bà, nước mắt anh ấy lăn dài. Anh không dám nhận. Anh biết, căn nhà này là tất cả đối với mẹ.
"Không mẹ ơi, con không thể nhận được. Đây là cả cuộc đời của mẹ mà." – Hùng nói, giọng anh ấy run run. Bà Sáu nắm chặt tay Hùng, ánh mắt bà ấy đầy sự kiên định: "Con phải nhận. Mẹ già rồi, sống được bao lâu nữa. Thằng An nó còn cả tương lai phía trước. Con phải cứu nó, Hùng à. Mẹ tin con sẽ làm được." Lời nói của bà Sáu đã đánh thức chút lương tâm còn sót lại trong Hùng. Anh hứa với mẹ, hứa với lòng mình sẽ dùng số tiền đó để cứu con, sẽ không bao giờ để mẹ phải thất vọng. Hùng ôm chặt lấy mẹ, nước mắt anh ấy lăn dài, thấm ướt vai áo bà. Anh cảm thấy mình thật có lỗi với mẹ.
Căn nhà được bán đi. Số tiền thu được không quá lớn, nhưng đủ để Hùng đưa bé An lên bệnh viện tuyến trên điều trị. Bà Sáu dọn về sống tạm trong một căn chòi nhỏ xập xệ phía sau nhà cũ, lòng bà tràn ngập hy vọng. Mỗi ngày, bà đều cầu nguyện cho An, mong cháu sớm bình phục. Bà tin rằng Hùng sẽ dùng tiền đúng mục đích, sẽ không phụ lòng tin của bà.
Tuy nhiên, niềm tin của bà Sáu đã bị đặt sai chỗ. Hùng, với bản tính ham mê cờ bạc đã ngấm vào máu, lại không thể thoát khỏi cám dỗ. Cầm số tiền lớn trong tay, anh ta không lập tức đưa An đi chữa bệnh. Ban đầu, anh ta chỉ định "chơi thử" một ván, rồi một ván nữa. Dần dần, những đồng tiền dành cho sinh mạng của con trai cứ thế đội nón ra đi trên chiếu bạc. Anh ta lao vào những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng, tiêu xài phung phí, sống cuộc đời hưởng thụ mà anh ta chưa từng có.
Bà Sáu ở nhà, ngày đêm mong ngóng tin con, tin cháu. Bà cứ nghĩ An đang được chữa bệnh ở bệnh viện lớn, rằng cháu sẽ sớm khỏe lại. Hùng thỉnh thoảng về thăm bà, mang theo vài gói bánh, nói dối rằng An đang tiến triển tốt, đang được các bác sĩ giỏi nhất điều trị. Bà Sáu nghe con nói vậy, lòng bà ấy vui mừng khôn xiết, không chút nghi ngờ. Bà tin tưởng Hùng tuyệt đối.
Nhưng rồi, một buổi chiều mưa, bà Sáu vô tình nghe được cuộc nói chuyện của mấy bà hàng xóm. "Nghe nói thằng Hùng bán nhà mẹ già để đánh bạc hết rồi. Con nó bệnh nặng mà nó không thèm chữa, còn đi tiêu xài phung phí. Tội nghiệp bà Sáu quá!" – Một bà hàng xóm nói, giọng bà ấy đầy sự thương hại. Bà Sáu như sét đánh ngang tai. Bà sững sờ, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Chân bà run rẩy, lòng bà quặn thắt. Không thể nào! Hùng, đứa con trai bà hết mực tin yêu, lại có thể làm những chuyện tày đình đến vậy sao?
Nỗi đau đớn tột cùng xé nát tâm can bà Sáu. Bà chạy về căn chòi nhỏ, tim đập thình thịch. Ánh mắt bà nhìn vào bé An đang nằm thoi thóp trên giường, tiếng ho của cháu ngày càng yếu ớt. Bà ôm chặt lấy cháu, nước mắt bà lăn dài, thấm ướt khuôn mặt xanh xao của An. "An ơi, bà xin lỗi con. Bà đã tin lầm cha con rồi." Bà cảm thấy mình thật vô dụng, thật có lỗi với cháu.
Bà Sáu quyết định đối mặt với Hùng. Bà không la mắng, không giận dữ, mà bằng tất cả nỗi đau khổ chất chứa trong lòng. Bà chờ Hùng về, đôi mắt bà ấy đỏ hoe, sưng húp. "Hùng à, con nói thật cho mẹ nghe đi. Con đã dùng tiền bán nhà vào việc gì? Thằng An nó đang ở đâu? Nó có được chữa bệnh không?" – Bà Sáu nói, giọng bà ấy run run, lạc đi. Hùng giật mình, sắc mặt anh ấy tái mét. Anh biết, mẹ đã biết sự thật.
Hùng cúi gằm mặt, không dám nhìn vào mắt mẹ. Anh lắp bắp, cố gắng biện minh: "Mẹ ơi, con... con xin lỗi mẹ. Con... con đã lỡ dại. Con không cố ý đâu mẹ ơi." Anh kể cho mẹ nghe về việc mình đã sa vào cờ bạc, về việc anh đã tiêu xài phung phí số tiền đó. Anh nói rằng, anh đã không dùng một đồng nào để chữa bệnh cho An. Hùng khóc nức nở, anh ấy hối hận tột cùng. Anh đã phụ lòng tin của mẹ, đã đánh mất cơ hội cứu con.
Bà Sáu không nói gì thêm, chỉ nhìn Hùng bằng ánh mắt đầy sự đau khổ, thất vọng, và cả một chút gì đó van nài. Những giọt nước mắt bà lăn dài trên má, mỗi giọt nước mắt như một nhát dao cứa vào tim Hùng. Anh chưa bao giờ thấy mẹ mình đau khổ đến vậy. Anh nhận ra tội lỗi tày đình của mình. Anh đã đánh mất tất cả: niềm tin của mẹ, cơ hội sống của con, và cả lương tâm của chính mình.
Tình yêu thương vô bờ bến của bà dành cho cháu, và sự đau khổ tột cùng của bà đã thức tỉnh Hùng. Anh quỳ sụp xuống chân mẹ, ôm lấy đôi chân gầy guộc của bà, khóc nức nở: "Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Con sai rồi mẹ ơi. Con sẽ làm lại, con sẽ cứu An, con sẽ bù đắp cho mẹ." Anh nói trong tiếng nấc, những giọt nước mắt hối hận lăn dài trên khuôn mặt.
Từ ngày đó, Hùng như biến thành một con người khác. Anh từ bỏ cờ bạc, từ bỏ những cuộc ăn chơi vô bổ. Anh đi làm thuê mọi việc, từ phụ hồ, bốc vác, đến chạy xe ôm, bất kể nắng mưa, bất kể khó khăn. Anh làm việc quần quật ngày đêm để kiếm tiền chữa bệnh cho con. Anh không còn nghĩ đến bản thân mình nữa. Anh chỉ nghĩ đến An, nghĩ đến mẹ.
Trong khi Hùng miệt mài kiếm tiền, bà Sáu vẫn ở bên cạnh An, chăm sóc cháu từng chút một. Bà không trách móc Hùng thêm nữa. Bà tin rằng, con trai bà đã thật sự hối cải. Bà hy vọng rằng, phép màu sẽ đến với An, sẽ cho cháu một cơ hội được sống.
Bé An, dù bệnh nặng, nhưng nhờ sự chăm sóc tận tình của bà và nghị lực phi thường của mình, vẫn kiên cường chống chọi với bệnh tật. Mỗi lần An nở nụ cười yếu ớt, lòng bà Sáu lại ấm áp lạ thường. Bà biết, mình không thể bỏ cuộc.
Hùng tích góp từng đồng tiền, gửi về cho mẹ để mua thuốc thang, bồi bổ cho An. Anh không dám giữ lại một đồng nào cho bản thân. Anh ăn uống kham khổ, ngủ nghỉ tạm bợ, chỉ mong có đủ tiền để cứu con. Anh thường xuyên gọi điện về hỏi thăm An, hỏi thăm mẹ. Anh nhận ra rằng, gia đình là tất cả đối với anh.
Một ngày nọ, một tin vui đến với Hùng. Anh được một người quen giới thiệu vào làm việc ở một công ty xây dựng lớn. Công việc ổn định hơn, lương cao hơn. Hùng làm việc chăm chỉ, không ngừng học hỏi. Anh trở thành một người thợ giỏi, được mọi người tin tưởng. Anh không còn nghĩ đến cờ bạc nữa. Anh chỉ nghĩ đến công việc, nghĩ đến gia đình.
Với số tiền tích góp được, Hùng đưa bé An lên bệnh viện tuyến trên. Lần này, anh không hề lãng phí một đồng nào. Anh dốc hết số tiền mình có để chữa bệnh cho con. Bà Sáu cũng đi cùng Hùng, bà luôn ở bên cạnh An, động viên cháu.
Sau một thời gian điều trị tích cực, phép màu đã đến với bé An. Căn bệnh hiểm nghèo của cháu đã thuyên giảm đáng kể. An có thể ăn uống được, có thể đi lại được dù còn hơi yếu. Bà Sáu và Hùng vui mừng khôn xiết, nước mắt họ lăn dài. Họ ôm chầm lấy An, không thể tin rằng, cháu đã được cứu sống.
Hùng đã hoàn toàn thay đổi. Anh trở thành một người chồng, người cha, người con có trách nhiệm. Anh không còn ham mê cờ bạc nữa. Anh dành hết thời gian cho gia đình, cho công việc. Anh thường xuyên về thăm mẹ, chăm sóc mẹ tận tình. Anh muốn bù đắp cho mẹ những gì anh đã gây ra.
Bà Sáu sống những ngày tháng cuối đời trong sự an yên và hạnh phúc. Bà được sống cùng con trai và cháu nội. Bà không còn phải lo lắng về điều gì nữa. Bà thường xuyên kể cho An nghe về câu chuyện của mình, về lòng tốt, về sự kiên cường, và về ý nghĩa của cuộc sống. Bà muốn An hiểu rằng, lòng tốt sẽ luôn được đền đáp, và sự tha thứ sẽ mang lại hạnh phúc.
An lớn lên khỏe mạnh, thông minh. Cháu luôn yêu thương, kính trọng bà và cha. An học hành chăm chỉ, luôn là học sinh giỏi. Cháu muốn trở thành một bác sĩ để cứu chữa những người bệnh như cháu ngày xưa. An không bao giờ quên những gì bà và cha đã hy sinh cho cháu. Cháu luôn biết ơn tình yêu thương vô bờ bến của họ.
Hùng cũng trở thành một người đàn ông thành đạt. Anh không chỉ là một người thợ giỏi mà còn là một người quản lý tài ba. Anh mở rộng công ty xây dựng, tạo công ăn việc làm cho nhiều người. Anh thường xuyên tham gia các hoạt động từ thiện, giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn. Anh muốn dùng thành công của mình để bù đắp cho những lỗi lầm trong quá khứ.
Gia đình bà Sáu giờ đây là một gia đình hạnh phúc. Họ đã vượt qua những khó khăn, những thử thách để tìm thấy giá trị đích thực của cuộc sống. Họ đã chứng minh rằng, tình yêu thương có thể chữa lành mọi vết thương, và lòng tha thứ có thể biến một con người trở nên tốt đẹp hơn.
Bà Sáu, An và Hùng thường xuyên quay về căn nhà cũ, nơi chứa đựng biết bao kỷ niệm, nơi họ đã cùng nhau trải qua những ngày tháng khó khăn. Họ nhìn căn chòi nhỏ xập xệ, nơi bà Sáu đã từng sống, và nhớ về những ngày tháng ấy. Họ biết rằng, dù cuộc sống có bao nhiêu khó khăn, thị phi, chỉ cần chúng ta giữ vững niềm tin, ước mơ, và luôn sống với một trái tim nhân ái, chúng ta sẽ đạt được thành công và tìm thấy hạnh phúc đích thực.
Mỗi khi nhìn thấy những người gặp khó khăn, Hùng lại dừng lại, giúp đỡ họ. Anh biết rằng, đằng sau mỗi mảnh đời là một câu chuyện, một ước mơ. Anh muốn lan tỏa lòng tốt, muốn giúp đỡ những người khác như mẹ anh đã từng giúp đỡ anh. Anh luôn biết ơn mẹ đã cho anh một cơ hội làm lại cuộc đời, đã cho anh một gia đình hạnh phúc.