Chiều buông xuống, ráng đỏ vắt ngang bầu trời như một dải lụa mỏng. Trong căn bếp nhỏ, ánh đèn vàng nhẹ hắt lên khuôn mặt mỏi mệt nhưng thanh tú của Lan. Cô vừa tan ca, chân mỏi nhừ, tay vẫn chưa kịp tháo bao tay nilon đã vội chạy vào bếp. Trên bàn là đĩa gà luộc thơm lừng, da gà bóng vàng, thịt trắng phau hé ra ở phần xương như mời gọi. Không thể cưỡng lại cơn đói đang dằn vặt, Lan nhón tay lấy một chiếc đùi, cắn một miếng thật to.
Nước gà ngọt lịm trào ra nơi đầu lưỡi, nóng hổi và đậm đà. Lan nhắm mắt lại, tận hưởng giây phút hiếm hoi thảnh thơi sau một ngày dài. Trong đầu cô vụt qua hình ảnh mẹ chồng - bà Hoa - đang lúi húi trong bếp buổi sáng. Cô thầm nghĩ: "Mẹ chồng mình nấu ngon thật. Hôm nào phải xin công thức mới được."
Đột ngột, tiếng dép lẹp kẹp vang lên từ phía cửa sau khiến cô giật thót. Quay đầu lại, Lan chết điếng – bà Hoa đang đứng đó, tay chống nạnh, đôi mắt nghiêm khắc quét qua đùi gà còn dở dang trong tay cô. Lan luống cuống, vội giấu chiếc đùi xuống dưới bàn, tay vội lau vào tạp dề, miệng lắp bắp chưa kịp thốt nên lời.
Giọng bà Hoa vang lên, sắc lạnh như dao cứa: "Cô ăn vụng hả? Đùi gà đó tôi để phần cho thằng Bin đi học thêm về!" Câu nói khiến không khí trong bếp như bị đông cứng. Lan đỏ mặt, cảm giác xấu hổ len lỏi từ máu nóng dâng lên tận óc. Cô lí nhí: "Con... con xin lỗi, con không biết... tại con đói quá."
Nhưng lời chưa dứt đã bị bà Hoa ngắt ngang bằng ánh mắt nghi ngờ: "Không biết hay là cố tình? Từ ngày cô về đây, tôi thấy cô lúc nào cũng chỉ chăm chăm phần mình. Nhà này có quy củ, chứ không phải muốn gì làm nấy."
Lan cúi đầu, nghẹn ngào, cảm giác vừa tủi thân vừa ấm ức. Trong lòng cô cuộn trào những suy nghĩ hỗn độn: "Mình chỉ ăn một miếng gà thôi mà, có cần gay gắt đến vậy không? Mình đã đi làm cả ngày, mệt mỏi như thế này..."
Tối đó, Lan nằm quay mặt vào tường, lặng lẽ khóc. Nước mắt thấm ướt gối, còn chồng cô – Bin – nằm bên cạnh chỉ thở dài, ánh mắt bất lực. Anh là con một, từ nhỏ được mẹ bảo bọc, giờ kẹt giữa mẹ và vợ, chẳng biết làm gì ngoài im lặng.
Những ngày sau đó, không khí trong nhà nặng nề đến ngột ngạt. Bữa cơm không còn tiếng nói cười, chỉ còn tiếng muỗng va vào chén lạch cạch. Lan cố gắng giữ im lặng, né tránh bà Hoa hết mức có thể. Còn bà Hoa thì dường như cũng không muốn đối mặt với con dâu, chỉ lạnh nhạt và lặng lẽ.
Lan bắt đầu nghĩ về mẹ ruột. Bà hiền hậu, thương con, chưa từng nặng lời. Cô nhớ những lần được mẹ nhường miếng ngon, những bữa cơm chan đầy tình cảm. Cô tự hỏi: "Phải chăng mình đã kỳ vọng quá nhiều vào gia đình chồng? Hay do mình quá nhạy cảm?"
Một tối thứ bảy, khi ngồi nhìn đĩa cơm nguội ngắt trên bàn, Lan chợt quyết định mình không thể để mọi chuyện như vậy mãi. Cô muốn thay đổi, muốn hàn gắn lại khoảng cách đang ngày càng rộng ra giữa mình và mẹ chồng.
Lan vào bếp, mở tủ lạnh, lấy con gà luộc từ sáng mà bà Hoa chưa đụng tới. Cô cẩn thận gỡ thịt, ướp với chút nước mắm, tiêu, tỏi, rồi chiên giòn lên. Hương thơm bốc lên ngào ngạt, lan tỏa khắp nhà như đánh thức mọi giác quan.
Tiếng bước chân từ phòng bà Hoa vang lên. Lan hồi hộp, tay run nhẹ khi bày đĩa gà chiên giòn rụm ra bàn. Cô hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn bà Hoa đang ngạc nhiên đứng ở cửa bếp. "Mẹ... con xin lỗi chuyện hôm trước. Con làm món này từ con gà mẹ luộc, mẹ ăn thử xem có hợp khẩu vị không ạ."
Bà Hoa im lặng nhìn Lan vài giây. Rồi bà bước lại gần, cầm một miếng gà, cắn thử. Miếng gà giòn tan, vị đậm đà mà vẫn giữ được độ ngọt tự nhiên của thịt. Ánh mắt bà dịu lại. "Cũng được đấy. Nhưng lần sau đói thì cứ nói mẹ, đừng có ăn vụng nữa."
Lan mím môi, rồi khẽ cười: "Dạ, con nhớ rồi ạ." Nụ cười nhẹ mà ấm áp, lan tỏa như ánh nắng cuối ngày. Trong lòng cô, một điều gì đó đang tan chảy.
Tối đó, cả nhà ăn cơm vui vẻ. Bà Hoa kể chuyện xưa, Lan lắng nghe, thi thoảng cười nhẹ. Bin nhìn hai người phụ nữ trong đời mình trò chuyện, mắt rạng rỡ. Anh chợt nhận ra, hạnh phúc không đến từ những điều lớn lao, mà từ chính những bữa cơm bình dị như thế này.
Từ hôm đó, Lan chủ động hỏi mẹ chồng cách làm các món ăn. Hai người cùng nhau vào bếp, lúc thì gà luộc chấm muối tiêu, lúc lại thử món mới với gừng, sả, ớt. Những khoảng cách dần được lấp đầy bằng mùi thơm, bằng tiếng nói cười, bằng sự kiên nhẫn và cảm thông.
Một hôm, trong lúc đang rửa rau, bà Hoa chợt nói: "Hồi trước, mẹ cực khổ nuôi Bin, có gì ngon cũng để phần nó. Tự dưng thấy con ăn phần nó, mẹ nổi giận, cũng vì lo cho con mình thôi. Giờ nghĩ lại... mẹ cũng hơi quá."
Lan ngước nhìn mẹ chồng, ánh mắt ngấn nước. "Con hiểu mà mẹ. Con cũng sai khi không hỏi trước. Nhưng giờ, con thấy vui vì mình đã dám bước tới trước."
Bà Hoa gật đầu, rồi xoa đầu Lan nhẹ như xưa từng làm với Bin. Cử chỉ ấy khiến tim Lan như được sưởi ấm. Cô biết, từ nay căn bếp nhỏ này không chỉ là nơi nấu ăn, mà còn là nơi nhen nhóm một tình thân mới, vững chắc và bền lâu.
Cuối tuần, cả nhà lại quây quần bên mâm cơm. Không ai còn để ý đùi gà thuộc về ai. Bởi giờ đây, trong lòng mỗi người, vị ngon nhất chính là sự sẻ chia, là những nụ cười không gượng gạo, là hơi ấm của một gia đình thực sự.