Chiều muộn, nắng vàng rơi nghiêng qua ô cửa nhỏ. Trong căn bếp cũ lợp ngói đã phai màu, Lan ngồi bệt dưới nền gạch, tay cầm chiếc đùi gà còn bốc khói. Cô vừa đi làm về, đôi giày còn chưa tháo, bụng rỗng đánh trống từ giữa buổi chiều. Mùi thơm của thịt gà luộc lan khắp gian bếp nhỏ khiến cô không kiềm được. Chiếc đùi gà vàng ươm, da giòn óng ánh, mỡ chảy nhẹ xuống đầu ngón tay.
Lan nhắm mắt cắn một miếng, nước ngọt từ thớ thịt thấm dần lên đầu lưỡi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, mọi mệt mỏi bỗng như tan biến. Cô nghĩ thầm, "Mẹ chồng nấu thật khéo, mai phải học cách luộc gà mới được." Bỗng tiếng dép lẹp kẹp vang lên. Lan mở bừng mắt.
Cửa bếp hiện ra bóng dáng quen thuộc – mẹ chồng cô, bà Hoa, tay chống hông, ánh mắt nhìn như muốn xuyên qua tâm trí Lan. Trong khoảnh khắc, Lan như bị bắt quả tang đang phạm một tội lỗi lớn. Tay cô vội nhét đùi gà xuống gầm bàn, lau mỡ vào tạp dề như thể muốn xóa đi mọi dấu vết. Nhưng quá muộn.
Bà Hoa đứng yên vài giây, giọng đều đều nhưng lạnh lẽo: "Con ăn vụng hả? Đùi gà đó mẹ để dành cho thằng Bin tối đi học thêm về." Lan ngước lên, cổ họng khô khốc. Cô ấp úng: "Dạ... con xin lỗi... con không biết... con tưởng..."
Bà Hoa cắt ngang, giọng gắt gỏng hơn: "Không biết hay cố tình? Từ ngày về đây, mẹ thấy con chỉ lo thân mình. Nhà này có nề nếp, không phải muốn gì cũng làm." Dứt lời, bà quay lưng, sải bước vào phòng. Lan chết lặng, cảm thấy chiếc đùi gà giấu dưới gầm bàn giờ đây nặng trĩu như gánh nặng đè lên ngực.
Đêm đó, Lan trằn trọc mãi. Cô nghe tiếng mẹ chồng ho khan trong phòng, tiếng tivi rì rầm rồi tắt phụt. Mọi âm thanh trong nhà như vọng lại thật to giữa sự im lặng nặng nề. Cô nhớ mẹ ruột, nhớ căn bếp cũ, nơi cô từng được tự do bốc miếng thịt trong nồi mà không sợ ai quở trách.
Từ hôm đó, không khí giữa Lan và bà Hoa lạnh hẳn. Mỗi bữa cơm, bà chỉ nói chuyện với chồng Lan. Cô lặng lẽ dọn mâm, ăn ít, rồi rút lui sớm. Dù không ai nói ra, nhưng khoảng cách như vết nứt ngày một rộng. Chồng cô, anh Bin, chỉ biết nhìn cả hai rồi thở dài.
Lan bắt đầu sợ về nhà. Cô đi làm muộn, về muộn, thậm chí tìm cách tăng ca. Trong lòng cô là một mớ hỗn độn giữa tủi thân, tức giận, và cả hối lỗi. Cô không cố tình ăn vụng, nhưng lại không thể phủ nhận hành động của mình khiến mẹ chồng không hài lòng.
Một chiều thứ bảy, trời mưa lất phất. Lan đứng lặng trước cửa bếp, nhìn con gà luộc mẹ chồng để sẵn trong tủ lạnh. Bỗng cô có một ý nghĩ. "Nếu mình có thể nấu một món gì đó... biết đâu có thể hóa giải." Cô bắt tay vào làm – gỡ thịt gà, chiên lại với chút bột, pha nước mắm tỏi ớt, bày biện cẩn thận.
Mùi thơm lan khắp nhà. Khi tiếng dép mẹ chồng vang lên lần nữa, Lan bối rối nhưng không né tránh. Cô đứng dậy, tay run run: "Mẹ... con xin lỗi chuyện hôm trước. Con làm món này từ con gà mẹ luộc... mẹ thử xem có hợp khẩu vị không ạ."
Bà Hoa nhìn bàn ăn, rồi nhìn cô. Mặt bà lạnh băng, nhưng ánh mắt có phần dịu hơn. Bà ngồi xuống, gắp một miếng gà chiên đưa lên miệng. Không khí như đặc quánh trong vài giây. Rồi, bà khẽ gật đầu: "Cũng được đấy. Nhưng đói thì nói, đừng có ăn vụng."
Lan cười, nụ cười nhẹ nhưng thật lòng: "Dạ, con nhớ rồi." Cô cảm thấy như vừa trút được một tảng đá khỏi lòng. Đó là lần đầu tiên sau nhiều ngày, họ nhìn nhau mà không có sự căng thẳng.
Những buổi tối sau đó, Lan rủ mẹ chồng cùng nấu ăn. Ban đầu bà lưỡng lự, nhưng rồi cũng góp tay. Họ thử món mới, chia sẻ cách ướp thịt, cách chọn rau. Từng bước, từng bước, khoảng cách được lấp dần bằng những tiếng cười khe khẽ, bằng mùi thức ăn thơm lừng.
Một tối nọ, khi Lan pha nước chấm, bà Hoa đứng bên cạnh nói nhỏ: "Mẹ cũng sai... mẹ nóng tính. Mẹ chỉ sợ con không xem thằng Bin là quan trọng." Lan ngước lên, thấy đôi mắt già nua ấy thoáng chút mỏi mệt. Cô khẽ nắm tay bà: "Con xem Bin như em ruột. Con xin lỗi nếu con từng khiến mẹ nghĩ khác."
Tình cảm mẹ chồng – nàng dâu không đến một sớm một chiều. Nhưng với sự nhẫn nại và chân thành, mọi hiểu lầm đều có thể được gỡ bỏ. Căn bếp nhỏ lại đầy tiếng rộn ràng. Những đĩa gà, dù luộc hay chiên, giờ đây không còn ai phân định thuộc về ai nữa. Mà là món ăn chung, của một gia đình đang dần tìm lại sự ấm áp và yêu thương.