Min menu

Pages

Người mẹ g/óa bất ngờ mang th/ai ở t/uổi 60 khiến con gái n/ghi n/gờ, hỏi mãi không được lời đáp. Một ngày lé/n theo bà ra chợ, cô sững sờ khi phát hiện b/í m/ật đ/ộng t/rời…

 



Bà Tâm sống ở một thị trấn nhỏ miền Trung, nơi mọi người đều biết nhau từ khi còn đỏ hỏn. Những mái nhà ngói đỏ, những con đường đất đỏ cong cong quanh co như chính cuộc đời bà, giản dị mà khắc nghiệt. Từ ngày ông Thức – chồng bà – mất vì tai biến, bà trở thành một người đàn bà góa bụa, im lặng và khép kín như thể thế giới đã tắt nắng. Gần mười năm qua, bà dành cả đời để chăm luống rau sau nhà, cúng cơm cho chồng vào mỗi rằm, và nuôi con gái duy nhất – Hạnh – nên người.

Hạnh lớn lên, học giỏi, thi đậu đại học và ở lại thành phố làm kế toán. Cô gái trẻ ấy, mang theo những ước mơ, hoài bão của mẹ để đổi lấy một tương lai sáng lạn. Hạnh không thường về quê, nhưng lần nào cũng gửi tiền, gửi thuốc, và dặn mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe. Bà Tâm không trách con. Bà hiểu, tuổi trẻ cần bay xa. Nhưng trong ánh mắt bà, vẫn luôn có một điều gì đó âm thầm rơi rớt, như nỗi cô đơn của người đàn bà đã sống nửa đời người không còn hy vọng điều gì cho bản thân.

Cho đến một ngày, giữa lúc Hạnh đang làm việc trong văn phòng máy lạnh giữa Sài Gòn, chuông điện thoại reo lên. Là mẹ.

"Mẹ đi khám... bác sĩ bảo... mẹ có thai rồi."

Khoảnh khắc ấy, Hạnh đứng như trời trồng. Tay cầm điện thoại run rẩy, cô tưởng như mình vừa nghe nhầm. Nhưng giọng mẹ không run vì đùa. Nó run vì thật. Thật đến mức khiến cô rợn người. Chuyến xe khách đêm hôm đó, Hạnh ngồi lặng lẽ cả đoạn đường dài, lòng rối như tơ vò. Cô không hiểu, không tin và cũng không biết nên tức giận hay lo lắng.

Về đến quê, ngôi nhà mái ngói rêu phong vẫn đó, cây chanh đầu ngõ vẫn ra hoa, nhưng mọi thứ đã đổi khác. Mẹ cô, người đàn bà hiền hậu gần sáu mươi, đang nấu cơm, bụng nhô nhẹ dưới lớp áo bà ba cũ. Hạnh nghẹn ngào, muốn hỏi, nhưng chỉ thấy mẹ quay đi, nhẹ nhàng đặt bát canh lên mâm rồi bảo:

"Mẹ khỏe. Mẹ đủ sức lo. Con đừng bận tâm."

Hạnh không thể không bận tâm. Cô sống giữa hai luồng cảm xúc giằng xé: một bên là nghi ngờ, bối rối và đau đớn; bên kia là tình thương, lo sợ mẹ gặp điều gì bất thường. Hàng xóm bắt đầu xì xào. Người thì bảo bà bị bướu, người thì chép miệng nói bà già rồi mà còn mê trai trẻ. Hạnh tức đến rơi nước mắt. Không phải vì lời đàm tiếu, mà vì bà – mẹ cô – không nói bất kỳ lời nào, chỉ mỉm cười dịu dàng, như thể đang cất giấu một bí mật mà cô chưa đủ trưởng thành để hiểu.

Một sáng cuối tuần, Hạnh thức dậy sớm và thấy mẹ xách giỏ đi chợ. Cô lặng lẽ đi theo, lòng đầy nghi vấn. Nhưng thay vì rẽ vào khu chợ đông đúc như mọi ngày, bà Tâm rẽ qua con ngõ nhỏ đằng sau, nơi những căn nhà cấp bốn nép mình dưới bóng cây.

Trước một căn nhà nhỏ cũ kỹ, bà dừng lại. Cánh cửa mở ra. Một người đàn ông bước ra. Dáng cao, gương mặt rám nắng, đôi mắt hiền hiền như đất. Anh cúi đầu chào bà, nhẹ nhàng nhận lấy chiếc giỏ, rồi bước vào nhà. Bà Tâm khẽ vuốt tóc anh, nụ cười ánh lên sự trìu mến lạ thường.

Hạnh như bị rút cạn máu. Cô đứng nấp sau bức tường xi măng, hai tay ôm lấy ngực, nhịp tim hỗn loạn. Mẹ cô... và người đàn ông ấy?

Anh tên Nam. Là con của người bạn thân năm xưa của bà Tâm, một người phụ nữ đã mất trong trận lũ cách đây vài năm. Anh sống đơn độc, làm nghề sửa máy bơm, ai gọi gì làm nấy. Mùa mưa năm ngoái, anh đến tá túc nhà bà Tâm vài tuần vì nhà dột. Trong những đêm mưa dầm gió bấc, hai con người từng trải, từng đau thương, tìm thấy nhau trong sự cảm thông và ấm áp.

"Mẹ từng nghĩ đời mình đã khép lại," bà Tâm nói khi Hạnh bất ngờ xuất hiện trước mặt họ, mắt đỏ hoe. "Nhưng rồi mẹ nhận ra: hạnh phúc không có tuổi. Tình yêu không có giới hạn. Và phép màu... có thật."

Hạnh không nói gì. Cô quay mặt đi, chạy ra khỏi ngõ, lòng hỗn loạn. Cô không thể tin. Không phải vì mẹ yêu, mà vì mẹ giấu. Vì cô nghĩ mẹ đã từ bỏ mọi khát khao của người phụ nữ. Cô đã quên, mẹ cũng là con người, cũng có trái tim và nỗi khao khát được chạm vào hạnh phúc.

Những ngày sau đó, Hạnh không rời quê. Cô quan sát mẹ, quan sát anh Nam. Cô nhận ra ánh mắt họ trao nhau có gì đó lặng lẽ mà bền vững. Không cuồng nhiệt, không khoa trương, mà dịu dàng như mưa đầu mùa. Cô bắt đầu hiểu. Hiểu rằng mẹ cô đã một đời hi sinh, đã sống quá nửa đời vì người khác. Giờ đây, khi gần cuối chặng đường, bà muốn sống cho chính mình – một lần duy nhất.

Một buổi tối, khi Hạnh đang giặt đồ sau nhà, bà Tâm ngồi bên khung cửa sổ, tay đan len, khẽ kể:

"Lúc biết mình có thai, mẹ tưởng là bệnh. Nhưng bác sĩ bảo thai vẫn phát triển bình thường. Mẹ khóc, không phải vì sợ, mà vì mừng. Mừng vì Chúa vẫn cho mẹ một cơ hội – một phép lạ cuối đời."

Hạnh ôm mẹ, nước mắt ướt vai áo. Lần đầu tiên sau bao ngày, cô thực sự chấp nhận. Không còn oán trách, không còn lo sợ. Chỉ có thương và tin.

Tin rằng: tình yêu không định nghĩa bằng tuổi tác. Và hạnh phúc, nếu tìm thấy, dù ở tuổi nào, cũng là điều xứng đáng.

Thời gian trôi, bụng bà Tâm ngày một lớn. Nam thường xuyên lui tới chăm sóc. Hạnh dần quý mến anh – người đàn ông ít nói, sống có trách nhiệm, và đặc biệt, yêu mẹ cô không điều kiện.

Một đêm giông gió, bà Tâm trở dạ. Cả nhà vội vàng đưa bà đến trạm xá. Những giờ phút căng thẳng ấy khiến Hạnh nhận ra: dù sợ hãi đến mấy, cô cũng không thể đánh đổi tình yêu mà mẹ đã gìn giữ.

Đứa trẻ ra đời trong tiếng khóc vỡ òa giữa cơn mưa lớn đầu mùa. Một bé gái, khỏe mạnh, đôi mắt giống hệt bà Tâm.

Tin đồn quanh xóm dần lặng đi. Người ta bắt đầu ngưỡng mộ bà – người đàn bà dám sống thật với trái tim mình, dám đi ngược lại định kiến để tìm hạnh phúc. Hạnh, giờ đây, vừa là chị vừa là mẹ, tận tay chăm sóc em bé, lòng đầy yêu thương và biết ơn.

Căn nhà nhỏ cuối làng rộn rã tiếng cười trẻ thơ. Bà Tâm ôm con gái út vào lòng, nhìn con gái lớn nấu bữa chiều, anh Nam sửa mái hiên – ánh mắt bà ngập tràn mãn nguyện.

Ở tuổi 60, bà lần đầu làm mẹ một lần nữa.

Và lần này, bà được sống trọn vẹn với trái tim mình.

Bởi vì đôi khi, điều kỳ diệu nhất, không phải là sống lâu – mà là sống thật, dù chỉ một lần trong đời.