Min menu

Pages

Mới về làm d/âu vài tháng, cô gái th/ản nh/iên ngồi g/ặm đ/ùi gà trước mặt cả nhà. Mẹ chồng vừa nhìn thấy liền t/ái m/ặt, hu/yết á/p t/ăng v/ọt vì lý do chẳng ai n/gờ t/ới…

 



Chiều muộn. Nắng vàng hắt hiu xuyên qua khung cửa nhỏ, rọi ánh sáng nhàn nhạt lên mặt bàn gỗ cũ. Trong căn bếp vỏn vẹn chưa đầy mười mét vuông, Lan ngồi co ro bên góc bàn, mái tóc buông xõa lòa xòa che một phần gương mặt đang mệt nhoài sau tám tiếng làm việc căng thẳng. Mùi gà luộc thơm phức bốc lên từ đĩa sứ trắng khiến bụng cô quặn lên từng hồi. Cô nuốt nước bọt, mắt liếc quanh một lượt.

Không thấy ai, Lan với tay lấy một chiếc đùi gà. Da gà vàng óng ánh, nóng hổi như vừa mới nhấc khỏi nồi. Vừa cắn một miếng, vị ngọt lan khắp miệng, nước gà béo ngậy quyện với lớp da giòn nhẹ khiến cô nhắm nghiền mắt lại, lặng lẽ thưởng thức. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Lan chợt nhớ đến bữa cơm nhà ngoại thời còn con gái – cũng món gà luộc, nhưng là từ tay mẹ cô nấu, mỗi lần như vậy mẹ lại hỏi: "Con ăn phần ức hay phần đùi?". Tim cô nhói lên.

Tiếng dép lẹp kẹp vang lên đột ngột từ ngoài hiên khiến cô giật bắn người. Cánh cửa bếp hé mở. Bà Hoa – mẹ chồng – xuất hiện, tay chống hông, ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao soi thẳng vào Lan. Không kịp giấu, Lan lóng ngóng nhét chiếc đùi gà xuống gầm bàn, tay dính mỡ lau vội vào tạp dề đã cũ. Không khí bỗng lạnh băng.

"Con ăn vụng hả?" – giọng bà Hoa cất lên, khô khốc như tiếng chổi quét trên nền xi măng. "Đùi gà đó mẹ để dành cho thằng Bin tối đi học về. Con không biết à?". Lan đỏ bừng mặt, lí nhí: "Dạ… con xin lỗi, con đói quá, con không để ý…". Nhưng bà đã cắt ngang: "Không để ý hay cố tình? Từ ngày con về làm dâu, mẹ thấy con lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bản thân. Nhà này không phải cái chợ mà muốn làm gì thì làm."

Bà quay lưng bỏ vào phòng, để lại Lan ngồi chết lặng với mùi gà giờ đã nguội lạnh. Một giọt nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống mặt bàn. Trong lòng cô trào lên cảm giác xấu hổ, tổn thương và cả chút uất ức không thể nói thành lời.

Suốt những ngày sau đó, không khí trong nhà như bị đóng băng. Bữa cơm tối diễn ra trong lặng lẽ. Bà Hoa vẫn nấu ăn đầy đủ, nhưng không còn dọn ra mâm như trước. Lan phải tự múc phần mình từ bếp mang lên phòng ăn riêng. Mỗi lần chạm mặt, cả hai đều lảng tránh ánh mắt nhau. Chồng cô, anh Bình, cũng chẳng biết phải nói gì. Anh chỉ bảo: "Thôi, đừng chấp mẹ. Mẹ khó tính từ xưa rồi."

Lan không giận, nhưng cô buồn. Buồn vì cảm thấy mình bị xa lánh trong chính ngôi nhà mà đáng lý cô nên gọi là "nhà chồng" – là tổ ấm mới. Cô nhớ mẹ, nhớ những bữa cơm chan đầy tình thương, nhớ ánh mắt dịu dàng của mẹ mỗi khi cô lỡ làm sai điều gì. Ở đây, mọi hành động của cô đều bị soi xét, mọi lỗi lầm đều bị thổi phồng lên như thể cô là người xa lạ.

Đêm nọ, Lan thức trắng. Cô nằm nhìn lên trần nhà, lòng đầy suy nghĩ. Chẳng lẽ cứ tiếp tục thế này mãi? Cô không muốn chồng mình phải chịu cảnh ở giữa hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời mà luôn trong trạng thái căng thẳng. Cô phải làm gì đó. Không phải để lấy lòng mẹ chồng, mà là để giữ hòa khí gia đình.

Tối thứ bảy, khi chồng đưa con trai riêng của bà Hoa – cậu Bin – đi học thêm, Lan lặng lẽ vào bếp. Trong tủ lạnh vẫn còn một con gà luộc bà để dành. Cô lấy ra, khéo léo lóc thịt, rồi trộn cùng bột, xả, tiêu và một chút mật ong. Dầu sôi lên, tiếng xèo xèo vang lên vui tai. Mùi gà chiên lan tỏa khắp căn nhà nhỏ, kéo theo cả ánh mắt tò mò của người phụ nữ đang ngồi xem thời sự trong phòng khách.

Trên bàn ăn, đĩa gà chiên giòn rụm đặt giữa, bên cạnh là bát nước mắm chanh tỏi ớt đỏ au. Cô lau tay, nhẹ nhàng đi đến trước mặt mẹ chồng, cúi đầu nói: "Mẹ… con xin lỗi chuyện hôm trước. Con không cố ý, chỉ là lúc đó đói quá, không nghĩ được gì. Hôm nay con làm món này từ chính con gà hôm trước. Mẹ thử xem có hợp khẩu vị không ạ."

Bà Hoa lặng đi trong vài giây. Nhìn đĩa gà, rồi lại nhìn gương mặt rụt rè của cô con dâu, ánh mắt bà bỗng dịu lại. Bà ngồi xuống, cầm đũa gắp một miếng. Tiếng giòn rụm vang lên khi bà cắn vào. Gia vị thấm đều, thịt mềm ngọt, hương vị vừa lạ vừa quen. Bà đặt đũa xuống, chậm rãi: "Cũng được đấy. Nhưng sau này đói thì cứ nói mẹ. Nhà này đâu có thiếu đâu mà phải ăn vụng."

Lan mỉm cười. Nụ cười đầu tiên sau cả tuần nặng nề. "Dạ, con nhớ rồi ạ. Con sẽ không như vậy nữa."

Tưởng như mâu thuẫn không thể hóa giải, cuối cùng lại tan đi trong một bữa cơm đơn giản. Từ hôm ấy, mỗi chiều cuối tuần, bếp nhà lại rộn ràng. Lan và mẹ chồng cùng nhau nấu ăn, lúc thì gà luộc, lúc thì gà kho, đôi khi là món mới do Lan học được trên mạng. Bà Hoa dần mở lòng, kể cho Lan nghe chuyện ngày xưa – những ngày khó khăn nuôi con một mình sau khi chồng mất sớm.

Một chiều nọ, khi hai người đang nhặt rau, bà Hoa chợt nói: "Ngày trước, mẹ nghĩ con ham ăn, không biết điều. Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ do mẹ quá khó tính. Mẹ xin lỗi vì đã nặng lời." Lan nghe xong, cổ họng nghèn nghẹn. Cô nắm lấy tay bà, khẽ nói: "Con cũng có lỗi, mẹ à. Con sẽ cố gắng để mẹ không phải buồn nữa."

Tình cảm mẹ chồng – nàng dâu từ đó mà lớn dần, không phải trong những lời hoa mỹ, mà từ những hành động nhỏ bé mỗi ngày: bà gắp phần đùi gà cho Lan, Lan nấu món canh chua đúng vị bà thích, cả hai cùng cười khi cậu Bin chê cà rốt nát… Căn nhà nhỏ, sau một thời gian dài im ắng, lại rộn ràng tiếng cười.

Có lẽ, đôi khi, chỉ cần một cái nhìn bao dung, một lời xin lỗi đúng lúc, và một bữa cơm chan chứa yêu thương… là đủ để hàn gắn những khoảng cách tưởng chừng không thể lấp đầy.