Mười năm trước, tôi đứng trước cổng nhà với chiếc vali nhỏ, mắt đỏ hoe, lòng rối như tơ vò. Cha mẹ tôi đứng trong nhà, ánh mắt thất vọng dõi theo. Tôi quay lưng, không dám nhìn lại. Tôi đã chọn đi theo trái tim, chọn người đàn ông mà cả thế giới dường như đều bảo tôi tránh xa. Anh - một kẻ lười biếng, ưa mộng mơ, luôn miệng nói về viễn cảnh đổi đời nhờ trúng số mà chưa bao giờ cố gắng cho một bữa cơm no.
Tôi tin rằng, chỉ cần yêu thương đủ nhiều, người ta sẽ thay đổi. Tôi tin tình yêu có thể biến một kẻ vô dụng thành người đàn ông tốt. Những ngày đầu sau cưới, tôi tràn đầy hy vọng, dù mỗi buổi sáng anh đều ngủ nướng đến trưa, để tôi một mình lo toan mọi thứ. Tôi đi làm, lo từng bữa ăn, chăm sóc cha mẹ chồng, rồi khi có con, lại gồng mình thêm nữa. Còn anh, vẫn nằm dài trên ghế, mắt dán vào tivi, mơ giấc mơ giàu sang trên màn hình xổ số.
Năm năm, rồi mười năm. Tôi biến thành cái bóng trong nhà, vừa là người vợ, người mẹ, vừa là lao công, tài xế, kế toán, bác sĩ. Nhưng thứ duy nhất tôi không thể làm được, là biến anh thành người chồng đúng nghĩa. Anh không đánh đập tôi, nhưng lời nói cay nghiệt, sự vô tâm và lối sống vô trách nhiệm khiến trái tim tôi khô cạn.
Hôm ấy, tôi tan ca lúc gần tám giờ tối. Gió đêm lạnh cắt da, mùi dầu máy vẫn còn vương trên người. Về đến nhà, tôi chưa kịp tháo khẩu trang thì mùi bia rượu đã xộc vào mũi. Anh nằm vắt vẻo trên ghế, mắt lờ đờ, miệng lẩm bẩm chửi rủa. Tôi lặng lẽ đi vào bếp, thấy con bé út ngồi co ro dưới gầm bàn, hai mắt đỏ hoe. Nồi cơm nguội ngắt, mâm cơm còn nguyên. Tôi nuốt cục nghẹn, tự hỏi vì sao mình vẫn cố bấu víu lấy cuộc sống này.
Đêm đó, khi tôi đang lau dọn sàn nhà dính đầy nước ngọt và mảnh vụn thức ăn, anh bỗng gào lên: "Tao trúng số rồi!" Tôi ngẩng lên, nghĩ anh lại say xỉn nói nhảm. Nhưng trên tay anh là tờ vé số, run rẩy, dãy số trùng khớp hoàn hảo với kết quả đang phát trên ti vi. Tôi lao đến, kiểm tra lại, và... đúng thật. 50 tỷ đồng.
Tôi ngồi thụp xuống ghế, tim đập loạn. Cảm giác không giống như tôi tưởng. Không vui. Chỉ hoang mang. Tôi sợ. Tôi sợ tiền sẽ biến anh thành thứ gì đó tồi tệ hơn cả lười nhác - một kẻ tự cho mình là vua.
Không lâu sau đó, nỗi sợ của tôi thành sự thật. Anh không còn nằm nhà nữa - giờ thì anh đi bar, đi sòng bạc, quen gái trẻ. Anh mua xe, thuê biệt thự, ăn chơi thâu đêm. Anh quên mất tôi và con, để lại mẹ con tôi sống lay lắt trong căn nhà cấp bốn mục nát.
Tôi gọi, anh không nghe. Nhắn tin, anh không trả lời. Đôi lần về nhà, anh chỉ để khoe mẽ chiếc đồng hồ tiền triệu, trách tôi không biết hưởng thụ. Con gái chạy ra ôm cha, anh hất ra: "Đi ra! Đang bận!"
Tôi chứng kiến từng đồng tiền bay đi như cát chảy qua tay. Tôi bất lực nhìn người đàn ông từng là chồng mình lao vào vòng xoáy sa đọa. Những người bạn mới của anh - toàn là kẻ cơ hội, xu nịnh. Tôi muốn níu kéo anh lại, nhưng lý trí đã bảo tôi dừng. Không ai cứu được kẻ không muốn cứu mình.
Chưa đầy một năm sau, tiền hết. Anh trở về nhà, người hốc hác, áo quần rách rưới. Gõ cửa, tôi mở ra, thấy anh quỳ xuống, ôm chân tôi: "Cho anh cơ hội nữa, anh hối hận rồi!"
Tôi không khóc. Chỉ thấy tim mình trống rỗng. Từng hy vọng, từng đau khổ, từng cam chịu... giờ chỉ còn mỏi mệt. Tôi nhìn anh thật lâu, rồi quay vào trong, để lại anh quỳ ngoài sân.
Tôi quyết định ly hôn. Không ầm ĩ. Không nước mắt. Chỉ là một sáng sớm, tôi đưa đơn ra tòa. Anh có mặt, quỳ xuống, níu lấy tay tôi. Tôi nhìn xuống, thấy trong mắt anh không phải ăn năn thật sự, mà là tiếc nuối - tiếc chỗ dựa, tiếc sự tha thứ từng có. Tôi lặng lẽ ký tên.
Con gái tôi, bé bỏng như thiên thần, ôm lấy chân tôi khi về nhà: "Cha đi đâu rồi mẹ? Cha không ở với con nữa sao?"
Tôi cúi xuống, ôm con vào lòng, nước mắt rơi mà không nói được gì. Tôi đã cố gắng vì con, đã chấp nhận hi sinh để con có một gia đình trọn vẹn. Nhưng sau cùng, tôi hiểu rằng, một gia đình chỉ trọn vẹn khi có tình yêu, sự tôn trọng và trách nhiệm.
Đêm đó, con bé ngủ, miệng thì thầm: "Cha ơi... con nhớ cha..." Tôi quay mặt vào tường, nước mắt âm thầm lăn dài. Nỗi đau không đến từ cuộc hôn nhân đổ vỡ, mà từ ánh mắt buồn rầu của con trẻ.
Nhưng rồi, thời gian trôi. Tôi trở lại xưởng may, nhận tăng ca, học thêm nghề may đo. Tôi bắt đầu bán hàng online, nhận thêm việc ở nhà, mỗi đồng tiết kiệm như vàng. Con gái lớn dần, ngoan ngoãn, học giỏi. Nó biết mẹ vất vả, nên chưa từng đòi hỏi gì.
Một hôm, con cầm giấy vẽ, đưa tôi xem. Trên đó là hình hai mẹ con nắm tay nhau, phía trên là dòng chữ: "Nhà của con là mẹ." Tôi bật khóc. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi cảm thấy mình làm đúng.
Mấy năm sau, tôi mở được tiệm may nhỏ, khách đều là hàng quen. Con gái đậu vào trường chuyên, rồi được học bổng du học. Hôm nó lên máy bay, tôi đứng nhìn theo, lòng vừa tự hào vừa nghèn nghẹn.
Anh từng quay lại lần nữa, sau vài năm làm phụ hồ, tìm đến cửa tiệm tôi. Tôi mời anh ngồi uống trà, nhưng trong lòng đã không còn oán hận. Chỉ có sự bình thản của một người từng đi qua địa ngục và trở về mạnh mẽ.
Anh cúi đầu, nói cảm ơn vì tôi từng yêu anh, từng chịu đựng anh. Tôi mỉm cười, nói rằng cuộc đời ai cũng có lúc sai. Quan trọng là biết đứng dậy sau vấp ngã.
Giờ đây, tôi sống trong căn nhà nhỏ, đầy tiếng cười và nắng. Mỗi tối, tôi nấu cơm, con gọi điện từ phương xa kể chuyện học hành. Tôi không còn mong trúng số, không mơ đổi đời. Chỉ mong mỗi ngày trôi qua bình yên, mẹ con tôi khỏe mạnh, an vui.
Và tôi hiểu, đôi khi hạnh phúc không phải là thứ rực rỡ đến từ phép màu. Mà là sự kiên cường, là những giọt nước mắt âm thầm, là trái tim chưa bao giờ từ bỏ hy vọng.