Mười năm trước, tôi như con thiêu thân lao vào tình yêu, phớt lờ mọi lời khuyên can của cha mẹ để lấy anh – người đàn ông không có một chút tương lai nào rõ ràng. Họ bảo anh lười, sống mộng tưởng, cả đời chỉ biết ngồi mơ trúng số. Tôi cãi lại, cho rằng chỉ cần yêu nhau là đủ, tôi sẽ thay đổi được anh bằng chính tình yêu mình có. Ngày cưới, cha lặng lẽ quay mặt đi, mẹ thì khóc. Nhưng tôi mỉm cười mãn nguyện, tin rằng mình đang làm điều đúng.
Rồi cuộc đời trả lời tôi bằng những năm tháng cay đắng. Ngày tháng trôi qua, tôi là người thức dậy sớm nhất nhà, về muộn nhất xóm, còng lưng may vá, bán buôn, làm đủ nghề để kiếm sống. Còn anh, vẫn nằm ườn trên ghế, lướt điện thoại, uống bia, và mơ mộng. Có những lần tôi nói chuyện nghiêm túc, khuyên anh đi làm. Đáp lại là cái nhíu mày, vài câu cộc lốc: “Em làm được thì cứ làm, cần gì anh.” Tôi câm nín, nhẫn nhịn vì con, vì nghĩ rằng rồi anh sẽ tỉnh ngộ.
Mỗi lần anh mắng con, chửi vợ, tôi lại tự nhắc mình cố thêm chút nữa. Có đêm con gái ốm sốt, tôi bồng con ra trạm y tế giữa đêm. Anh vẫn ngủ, chẳng hỏi han lấy một lời. Con gái tôi lớn lên với đôi mắt buồn, lúc nào cũng nhìn mẹ như thể sợ mẹ sẽ gục ngã bất cứ lúc nào. Tôi đau lòng nhưng không biết làm gì hơn ngoài chịu đựng.
Tối hôm đó, sau ca làm dài lê thê ở xưởng, tôi về nhà với thân thể rã rời. Mùi rượu xộc thẳng vào mũi ngay khi tôi mở cửa. Anh nằm ngửa trên ghế, tay cầm lon bia, mắt lờ đờ. Tôi chẳng nói gì, đi thẳng vào bếp. Con gái tôi, tám tuổi, ngồi nép mình ở góc tường, ôm con búp bê đã sứt chỉ, mắt đỏ hoe. Nó thì thầm: “Con đói.” Tôi nhìn nồi cơm nguội, lòng chùng xuống.
Đêm đó, anh lại say. Nói đủ thứ trên trời, rồi cười khùng khục: “Lần này trúng số rồi, mày với con tha hồ hưởng!” Tôi chẳng buồn đáp, chỉ dọn dẹp đống hỗn độn xung quanh. Mỗi lần như thế, tôi tự hỏi: tại sao mình vẫn ở đây? Rồi tôi lại nghĩ tới con.
Sáng hôm sau, khi tôi vừa pha sữa thì tiếng hét thất thanh vang lên từ phòng khách. Anh nhảy cẫng lên, run rẩy giơ tờ vé số: “Trúng rồi! Hơn 50 tỷ!” Tôi đứng chết trân. Kiểm tra đi kiểm tra lại, tim tôi đập loạn nhịp. Không còn là giấc mơ, anh thật sự trúng số.
Tôi hoang mang. Cảm xúc rối bời: mừng vì khổ cực có thể chấm dứt, nhưng cũng lo sợ số tiền đó sẽ khiến mọi thứ tồi tệ hơn. Và đúng vậy, chỉ sau vài tuần, anh thay đổi hoàn toàn. Anh mua xe, thuê căn hộ, chơi bời thâu đêm. Con gái tôi gọi điện, anh không bắt máy. Tôi nhắn tin, anh không trả lời. Tiền như thuốc kích thích, làm anh trở thành kẻ hoàn toàn khác.
Tôi và con vẫn ở lại căn nhà cũ nát. Anh thì bận “sống cho đáng đời”, như anh nói. Lâu lâu ghé qua, chỉ để ném tiền rồi trách: “Cô chẳng biết hưởng phúc.” Con bé khóc mỗi đêm, hỏi sao cha không ôm nó ngủ như trước. Tôi chỉ biết ôm con, vỗ về trong im lặng.
Chưa đầy một năm, tiền hết. Anh quay lại, tóc tai rối bù, dáng vẻ tiều tụy, quỳ dưới chân tôi xin tha thứ. Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, trái tim không còn chút cảm xúc. Mười năm trước, tôi chọn anh, nghĩ sẽ thay đổi được một con người. Nhưng tôi sai. Tình yêu không thay đổi được kẻ không muốn thay đổi.
Tôi nói mình muốn ly hôn. Anh khóc, con khóc, tôi cũng khóc. Nhưng lần này, tôi không quay đầu lại. Tòa án, giấy tờ, mọi thứ diễn ra nhanh hơn tôi tưởng. Anh níu lấy tay con, nhưng nó lùi lại. Tôi nhìn cảnh đó, lòng như bị ai xé nát.
Đêm đầu tiên sau ly hôn, con tôi ngủ say, tay vẫn nắm chặt lấy tay mẹ. Trong giấc mơ, nó gọi: “Cha ơi… con nhớ cha.” Tôi quay mặt đi, nước mắt ướt gối. Có những điều dù đúng vẫn khiến lòng đau đến tê tái.
Thời gian trôi, tôi tìm lại được chính mình. Tôi đi học thêm kế toán buổi tối, ban ngày vẫn đi làm. Con tôi dần tươi cười trở lại. Tôi dạy nó đàn, kể chuyện cổ tích mỗi đêm. Không còn ai la mắng, không còn tiếng chửi rủa. Ngôi nhà nhỏ dần sáng đèn trở lại, bằng tình yêu của hai mẹ con.
Một chiều mưa, tôi gặp lại anh trước cổng trường con. Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy hối hận. Tôi gật đầu chào, dắt con đi. Nó quay lại, vẫy tay chào cha. Anh rưng rưng, miệng mấp máy không thành lời. Tôi không còn oán hận. Đã qua rồi.
Tôi từng sai, từng tổn thương, từng đánh mất cả thanh xuân. Nhưng tôi cũng từng mạnh mẽ, từng đứng dậy, và giờ tôi sống vì chính mình và con. Mỗi sáng thức dậy, nghe tiếng con cười, tôi biết rằng: tôi đã làm đúng.
Tình yêu không đủ để giữ một gia đình, càng không thể thay đổi bản chất một con người. Nhưng tình thương, sự kiên cường, và lòng tin vào tương lai – chính những điều đó đã cứu rỗi tôi. Và con gái tôi – nó xứng đáng có một cuộc đời tốt đẹp hơn, bắt đầu từ sự lựa chọn đúng đắn của mẹ mình.