Tôi nhớ rất rõ cái buổi sáng hôm đó. Một buổi sáng tưởng chừng như bình thường, tôi đứng trong bếp, tay lướt nhẹ trên máy pha cà phê, hương thơm lan tỏa khắp không gian. Ánh nắng dịu dàng chiếu qua rèm cửa, rọi lên khuôn mặt tôi như muốn nhắc rằng một ngày mới đang bắt đầu. Nhưng chiếc điện thoại rung lên, phá vỡ tất cả.
"Ly hôn đi. Tôi đã chán cảnh này rồi."
Tin nhắn lạnh lùng từ chồng tôi – Vũ. Không biểu cảm. Không giải thích. Không cả một lời xin lỗi. Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ ấy, không bất ngờ. Tôi đã đoán trước được ngày này sẽ đến, thậm chí, tôi còn mong nó xảy ra sớm hơn.
Tôi nhấp một ngụm cà phê, đầu óc tỉnh táo đến lạ. Một nụ cười mỏng manh lướt qua môi. Không phải vì tôi đau khổ, mà là vì cuối cùng ván cờ cũng đến hồi kết. Ba năm sống chung với Vũ – là ba năm tôi học cách che giấu cảm xúc, học cách chịu đựng và học cách không để mình rơi vào tuyệt vọng.
Vũ – người đàn ông mà tôi từng yêu – giờ chỉ còn là một kẻ ích kỷ, đạo đức giả. Anh ta giỏi diễn – từ công việc cho đến cuộc sống hôn nhân. Trước mặt mọi người, anh ta là người chồng lý tưởng, còn sau cánh cửa, tôi chỉ là một cái bóng không tên.
Tôi từng yêu anh ta, rất nhiều. Khi chúng tôi mới cưới, tôi rời bỏ công việc mơ ước ở một tập đoàn nước ngoài chỉ vì lời thuyết phục nhẹ nhàng của anh. "Em nên ở nhà, chăm lo cho tổ ấm, anh sẽ lo phần còn lại." Tôi tin. Và tôi đánh đổi.
Nhưng chỉ sáu tháng sau đám cưới, tôi phát hiện tin nhắn mùi mẫn với một cô gái khác. Anh ta lấp liếm, rồi thề thốt. Tôi tha thứ. Nhưng mọi thứ không dừng lại. Những mùi nước hoa lạ trên cổ áo, những đêm về muộn, những ánh mắt trốn tránh. Tình yêu tôi dành cho Vũ tan dần theo từng đêm tôi nằm khóc một mình.
Tôi đã định rời đi. Nhưng rồi, tôi nhìn lại bản thân – một người phụ nữ mất việc, mất tên tuổi, mất tất cả các mối quan hệ trong suốt ba năm. Tôi còn lại gì ngoài cái danh "vợ"? Không, tôi không thể ra đi tay trắng. Tôi quyết định ở lại, nhưng không phải vì tình yêu, mà là để chuẩn bị cho một kết thúc công bằng.
Tôi bắt đầu thu thập. Mọi bằng chứng: hóa đơn, tin nhắn, hình ảnh. Tôi cẩn thận lưu giữ tất cả. Mỗi lần Vũ sơ hở, tôi lại ghi nhận. Tôi thuê một thám tử theo dõi anh ta. Tôi học tài chính, luật hôn nhân. Tôi lập tài khoản riêng, đầu tư bất động sản dưới tên mẹ.
Tôi trở thành một con người khác – lạnh lùng, tính toán, kiên nhẫn. Mỗi ngày trôi qua, tôi không còn đau đớn, mà là một sự chờ đợi – chờ anh ta tự dâng bằng chứng vào tay tôi.
Và sáng nay, anh ta đã gửi tin nhắn đó.
Chưa đầy một giờ sau, tôi nhận được thông báo: tài khoản tiết kiệm chung bị rút sạch. Gần hai tỷ. Vũ nghĩ mình thông minh, nghĩ tôi sẽ sụp đổ, chạy theo anh ta van xin. Nhưng anh ta không hề biết, ba tháng trước, tôi đã nộp đơn kiến nghị ngân hàng về nguy cơ bị chiếm dụng tài sản chung.
Ngay buổi chiều hôm đó, tôi gặp luật sư. Tôi đưa tất cả bằng chứng: đơn tố cáo ngoại tình, tài liệu về hành vi chiếm đoạt tài sản, và đoạn ghi âm lời thú nhận của anh ta trong một buổi nhậu: "Tao chỉ cưới con nhỏ đó vì mác, giờ đủ rồi, ly dị cho nhẹ đầu."
Ba ngày sau, tòa án triệu tập Vũ. Anh ta gọi tôi hàng chục cuộc. Tôi không bắt máy. Tôi không còn nghĩa vụ trả lời một kẻ đã xem tôi như món hàng.
Một tuần sau, Vũ đến tận nhà. Tôi đứng sau cánh cửa, nghe tiếng anh ta gọi tên mình như thể đã thay đổi. Nhưng tôi biết rõ – anh ta chỉ bắt đầu sợ hãi khi cảm nhận được mất mát.
Tài sản bị phong tỏa. Căn hộ – từng là mơ ước chung của cả hai – thực chất là quà cưới từ bố mẹ tôi, được sang tên mẹ tôi từ năm ngoái. Tất cả cổ phần đầu tư tôi âm thầm tích góp đều thuộc về tôi, không có gì là tài sản chung. Vũ trắng tay.
Tệ hơn, đoạn ghi âm tôi gửi cho đối tác lớn nhất của anh ta – không ai biết từ đâu đến – khiến họ đơn phương chấm dứt hợp đồng. Giá cổ phiếu công ty rơi tự do. Uy tín của Vũ lao dốc không phanh.
Gặp lại nhau trong buổi hòa giải, ánh mắt anh ta hoảng loạn, không còn vẻ tự tin. Anh run giọng:
– Em... em làm tất cả sao?
Tôi nhìn anh, bình thản:
– Không. Anh làm. Em chỉ thu thập lại thôi.
Phiên tòa kết thúc. Phần lớn tài sản được chứng minh là của tôi trước hôn nhân hoặc được tạo dựng bởi tôi. Vũ chỉ được một phần nhỏ không đáng kể. Thậm chí, số tiền anh ta rút trái phép cũng bị yêu cầu hoàn trả một nửa. Còn tôi – tôi rời đi trong im lặng, không giành giật, không khóc lóc.
Sau phiên tòa, tôi trở về căn hộ mới, do chính tôi đứng tên. Tôi mở laptop, đăng đơn hàng mỹ phẩm online. Công việc kinh doanh tôi âm thầm gây dựng suốt một năm qua đã bắt đầu có lợi nhuận. Tôi không còn là người phụ nữ nội trợ bị coi thường.
Vũ giờ đây sống trong một căn hộ thuê cũ kỹ, gánh khoản nợ cá nhân do đầu tư sai lầm. Những người từng tâng bốc anh ta đã quay lưng. Anh ta bây giờ, chỉ còn lại chính mình.
Tôi không oán trách. Tôi chỉ tiếc rằng, nếu ngày xưa anh ta biết quý trọng người bên cạnh, có lẽ cả hai đã không đi đến kết cục này.
Tôi vẫn tin vào tình yêu, nhưng không còn mù quáng. Tôi đã học được rằng, phụ nữ khi bị phản bội không nhất thiết phải làm loạn – họ chỉ cần thời gian. Và một khi họ chọn đứng dậy, họ sẽ khiến cả thế giới phải nhìn lại.
Cuộc đời là một cuộc chơi dài. Và tôi – người từng bị xem nhẹ – đã thắng bằng sự kiên nhẫn và trí tuệ.
Tôi đóng laptop, pha một tách trà, mỉm cười nhìn ra khung cửa sổ. Ngoài kia, bầu trời trong vắt, như thể tất cả mọi giông tố đã đi qua. Tôi biết, ngày mai sẽ tốt hơn hôm nay.
Và lần này, tôi sẽ sống cuộc đời của mình – theo cách tôi chọn, không còn vì ai nữa.