Tôi không hề bất ngờ. Thật ra, tôi đã mong tin nhắn đó đến sớm hơn. Ba năm sống trong cuộc hôn nhân này là ba năm tôi bị bóp nghẹt giữa những cú điện thoại lạ lúc nửa đêm, những lời nói dối trắng trợn và ánh mắt lạnh tanh của một người đàn ông từng thề sống chết vì tôi. Nhưng tôi không rời đi. Không phải vì yêu, mà vì tôi không muốn tay trắng.
Tôi nhấp một ngụm cà phê, vị đắng chạm đầu lưỡi mà lại ngọt ngào đến lạ. Bởi tôi biết, lá bài mà Vũ vừa đánh xuống, chính là tín hiệu bắt đầu cho kế hoạch mà tôi đã âm thầm chuẩn bị suốt hai năm qua.
Ngày chúng tôi cưới, tôi yêu anh ta thật lòng. Vũ khi ấy là một chàng trai tham vọng, đẹp trai, nói chuyện có duyên. Tôi bỏ công việc lương cao tại công ty nước ngoài để ở nhà hỗ trợ chồng, theo đúng lời đề nghị của anh ta. Tôi tin tình yêu đủ để xây nên một tổ ấm bền lâu. Nhưng tôi đã sai.
Chỉ sáu tháng sau đám cưới, tôi phát hiện ra tin nhắn ngọt ngào giữa Vũ và một cô gái lạ. Tim tôi như rơi vào hố sâu không đáy. Tôi muốn ly hôn. Nhưng rồi lý trí kéo tôi lại. Tôi đã đánh đổi cả sự nghiệp. Tôi không thể bước ra khỏi cuộc hôn nhân này như một kẻ thất bại.
Từ hôm đó, tôi âm thầm bắt đầu một cuộc hành trình – không phải để níu giữ tình yêu, mà để giành lại công bằng cho chính mình.
Tôi mở một tài khoản riêng dưới tên em gái. Tôi đầu tư nhỏ vào các bất động sản ở vùng ven qua một người quen cũ. Tôi học thêm về tài chính, pháp lý, luật hôn nhân, thậm chí thuê một thám tử tư theo dõi Vũ. Mỗi hóa đơn, mỗi email, mỗi đoạn tin nhắn tình cảm – tôi đều lưu lại như chứng cứ.
Tin nhắn ly hôn hôm nay là bước đi đầu tiên của Vũ – nhưng là nước cờ cuối trong ván cờ của tôi. Tôi không trả lời. Nửa tiếng sau, tài khoản tiết kiệm chung của chúng tôi bị rút sạch – gần 2 tỷ đồng. Tôi ngồi im lặng. Đôi môi khẽ cong lên thành một nụ cười.
Ba tháng trước, tôi đã gửi đơn kiến nghị đến ngân hàng, trình bày nghi ngờ về hành vi chiếm dụng tài sản chung của Vũ. Ngay sau đó, tôi âm thầm chuyển quyền sở hữu căn hộ – quà cưới từ ba mẹ tôi – sang tên mẹ. Giờ, anh ta không thể động đến bất kỳ tài sản nào tôi đứng tên.
Tôi gọi cho luật sư của mình. Một người đàn ông luống tuổi, sắc sảo và vô cùng kín tiếng. Lúc 4 giờ chiều, đơn kiện của tôi được nộp lên tòa: yêu cầu phân chia tài sản, kèm theo bằng chứng ngoại tình, hành vi lạm dụng tài sản chung và đặc biệt là một đoạn ghi âm giữa Vũ và người bạn thân:
“Tao chỉ cưới nó vì cái mác. Giờ có tiền rồi thì ly dị quách cho nhẹ đầu.”
Ba ngày sau, tòa án triệu tập Vũ. Anh ta gọi cho tôi hàng chục cuộc. Tôi không bắt máy. Khi anh ta tới nhà, tôi không mở cửa. Tôi biết, anh ta đang bắt đầu nhận ra – mình đã đi sai nước.
Một tuần sau, ngân hàng chính thức phong tỏa tài khoản có dấu hiệu tranh chấp. Căn hộ sang trọng mà Vũ từng khoe khoang với bạn bè giờ không còn thuộc quyền sở hữu của anh ta. Đối tác lớn nhất – tập đoàn nước ngoài đang đàm phán đầu tư – đột ngột hủy hợp đồng sau khi nhận được đoạn ghi âm từ... một nguồn nặc danh.
Công ty Vũ rơi vào khủng hoảng. Anh ta mất trắng trong vòng chưa đầy hai tuần. Mọi thứ sụp đổ nhanh đến mức Vũ không kịp chống đỡ.
Lần đầu tiên sau ba năm, tôi và anh ta ngồi đối diện nhau trong phòng hòa giải. Khuôn mặt từng ngạo nghễ giờ tái nhợt, hốc mắt thâm quầng. Anh ta run giọng hỏi:
– Em... em làm tất cả những điều này sao?
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình không còn sợ nữa.
– Không. Anh làm. Em chỉ thu thập lại thôi.
Tòa tuyên: chia đôi phần tài sản xác định được là tài sản hôn nhân. Nhưng phần lớn tài sản lớn – từ căn hộ, đầu tư bất động sản, đến tiền tiết kiệm – đều được chứng minh là tôi tự tạo dựng hoặc thuộc quyền sở hữu cá nhân từ trước.
Vũ chỉ còn lại vài món nợ cá nhân và một danh tiếng hoen ố. Bạn bè lánh xa. Công ty đứng bên bờ vực phá sản. Còn tôi – rời đi như một người chiến thắng lặng lẽ.
Người ta từng cười nhạo tôi – người vợ nội trợ không nghề nghiệp, không địa vị. Nhưng họ quên rằng: khi phụ nữ bị phản bội, họ sẽ không khóc lóc, họ sẽ lên kế hoạch.
Giờ đây, tôi điều hành một cửa hàng mỹ phẩm online, sử dụng những mối quan hệ cũ mà tôi âm thầm nuôi dưỡng trong suốt ba năm sống im lặng. Doanh thu tháng đầu vượt ngưỡng mong đợi. Tôi sống trong một căn hộ mới – nhỏ thôi, nhưng đủ ấm áp và yên bình.
Vũ sống trong một căn nhà thuê, ngập nợ, không còn ai bên cạnh.
Có lần, tôi bắt gặp anh ta trên đường. Anh ta nhìn tôi, ánh mắt chùng xuống, rồi quay đi. Tôi không nói gì. Không cần nói. Vì cuộc chơi đã kết thúc.
Tôi học được một điều: đừng bao giờ đánh giá thấp sự im lặng của một người phụ nữ. Bởi đôi khi, phía sau im lặng đó là cả một cơn bão đang hình thành – và khi nó nổi lên, sẽ cuốn trôi tất cả những gì ngạo mạn nhất.
Tôi không hối hận. Không oán trách. Chỉ thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng, tôi đã cứu chính mình khỏi một cuộc đời tăm tối – và làm điều đó một cách kiêu hãnh.