"Ly hôn đi. Tôi đã chán cảnh này rồi."
Tim tôi không hề rung động. Không có đau đớn, không có nước mắt. Chỉ là một sự bình thản đến lạ. Tôi nhìn tên người gửi – Vũ, chồng tôi. Ba năm hôn nhân đã dạy tôi quá nhiều về sự giả dối. Có lẽ, từ rất lâu rồi, tôi đã thôi yêu anh ta. Tình yêu đầu đời ngọt ngào giờ chỉ còn là chiếc bóng mờ nhạt sau những đêm dài tôi chờ anh ta trở về nhà, sau những cuộc điện thoại nửa đêm mà tôi không được phép nghe máy.
Vũ – người đàn ông từng làm tôi tin rằng mình là người phụ nữ may mắn nhất thế giới. Anh ta cao ráo, điển trai, khéo ăn nói và có một công ty công nghệ đang phát triển mạnh. Ngày cưới, tôi rạng rỡ trong chiếc váy trắng, nghĩ rằng đã tìm được bến đỗ. Nhưng chỉ sáu tháng sau, tôi phát hiện ra mối quan hệ đầu tiên của anh ta. Cảm giác vỡ vụn không diễn ra như trong phim. Tôi chỉ lặng người, rồi tự pha cho mình một ly trà nóng, ngồi hàng giờ trước cửa sổ mà không khóc nổi.
Tôi từng nghĩ đến ly hôn. Nhưng rồi tôi nhớ mình đã từ bỏ công việc lương cao ở một công ty nước ngoài, vì nghe lời Vũ muốn tôi "ở nhà chăm lo cho gia đình để anh tập trung sự nghiệp". Tôi hiểu rằng, nếu ra đi lúc đó, tôi sẽ không còn gì ngoài đôi bàn tay trắng. Tôi đã đánh cược sự nghiệp, lòng tự trọng và cả tuổi trẻ – vậy thì tôi phải đòi lại, từng chút một.
Tôi bắt đầu âm thầm lên kế hoạch. Tôi mở một tài khoản ngân hàng riêng. Mỗi tháng, tôi trích một phần nhỏ tiền sinh hoạt Vũ đưa, đầu tư vào các mảnh đất vùng ven dưới tên người thân. Tôi đi học các khóa về tài chính, luật hôn nhân. Tôi thuê một thám tử tư, trả tiền bằng vàng nữ trang mẹ tôi để lại, để thu thập bằng chứng về những lần Vũ lén lút cùng người phụ nữ khác.
Mỗi lần phát hiện thêm một bằng chứng ngoại tình, tôi không khóc, không trách mắng. Tôi mỉm cười, lưu lại vào một thư mục riêng trong máy tính, đặt tên: "Ngày kết thúc".
Và sáng nay, lá bài đầu tiên được lật lên. Vũ nhắn tin ly hôn. Tôi không trả lời. Ba mươi phút sau, tôi kiểm tra tài khoản tiết kiệm chung. Số dư về 0. Gần hai tỷ đồng – biến mất. Anh ta nghĩ mình nhanh tay hơn tôi, rằng tôi sẽ ngơ ngác, hoảng loạn như một người vợ yếu đuối vừa bị phản bội.
Nhưng ba tháng trước, tôi đã âm thầm gửi đơn kiến nghị lên ngân hàng, yêu cầu ghi chú tài khoản có dấu hiệu tranh chấp. Ngân hàng đã có hồ sơ lưu. Hành động rút tiền lớn đột ngột ngay sau tin nhắn ly hôn là bằng chứng không thể chối cãi.
Tôi gọi cho luật sư của mình. Một người phụ nữ đứng tuổi, sắc sảo, từng làm trong ngành kiểm sát. Chúng tôi đã làm việc cùng nhau hơn sáu tháng. Hôm nay, tôi chỉ cần gửi cho bà ấy nốt phần cuối: đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa Vũ và bạn thân anh ta – đoạn ghi âm mà chính tôi đã đặt máy ghi vào hộc tủ phòng khách.
"Tao chỉ cưới con nhỏ đó vì cái mác vợ, để làm ăn dễ thôi. Giờ tao có đủ vốn rồi, ly dị cho nhẹ đầu."
Chiều hôm đó, đơn kiện ly hôn đơn phương được nộp lên tòa án, kèm theo các bằng chứng ngoại tình, hành vi chiếm đoạt tài sản và cả đoạn ghi âm đó.
Ba ngày sau, Vũ bị triệu tập. Anh ta gọi cho tôi – ba mươi cuộc trong một đêm. Tôi không nhấc máy. Đến ngày thứ tư, anh ta xuất hiện trước cửa nhà, tay run run, gõ cửa không ngừng. Tôi đứng phía sau cánh cửa, nhìn qua mắt thần. Ánh mắt anh ta không còn ngạo mạn, mà là lo lắng, hoảng sợ.
Luật sư của tôi đã gửi văn bản yêu cầu tạm phong tỏa tài khoản Vũ vừa rút tiền. Tòa án chấp thuận trong vòng 48 giờ. Công ty của Vũ cũng nhận được đơn kiến nghị liên quan đến hành vi vi phạm đạo đức của người điều hành – kèm theo đoạn ghi âm.
Chưa đầy hai tuần sau, tập đoàn đối tác lớn nhất của công ty Vũ rút lui khỏi hợp đồng. Cổ phiếu công ty anh ta rơi tự do. Hình ảnh Vũ trên truyền thông bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Trong ngành, người ta bắt đầu xì xào về vụ ly hôn và scandal đạo đức.
Tại phiên hòa giải đầu tiên ở tòa, Vũ bước vào với gương mặt hốc hác, ánh mắt đỏ ngầu như người mất ngủ. Anh ta nhìn tôi, lắp bắp:
– Em… em làm tất cả chuyện này sao?
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, bình thản:
– Không. Em chỉ thu thập. Còn anh, chính anh tự tay hủy hoại mình.
Phiên tòa tuyên: chia tài sản theo luật. Nhưng phần lớn tài sản có giá trị – nhà cửa, đất đai, khoản đầu tư – đều đứng tên tôi hoặc được chứng minh là tài sản riêng có trước hôn nhân. Tòa không có lý do để chia.
Vũ rời tòa với hai bàn tay trắng và khoản nợ cá nhân hàng tỷ đồng vay để đầu tư chứng khoán. Tôi rời tòa với chiếc túi xách nhẹ tênh nhưng đầu ngẩng cao, và một tờ giấy chứng nhận ly hôn.
Không ai tin tôi có thể làm được. Một người phụ nữ nội trợ, không nghề nghiệp, không quan hệ xã hội. Nhưng tôi biết: phụ nữ, khi bị tổn thương, có thể trở thành những chiến binh âm thầm đáng sợ nhất.
Tôi mở một cửa hàng kinh doanh mỹ phẩm online – từ những mối quan hệ cũ, từ mạng lưới phụ nữ từng bị tổn thương mà tôi gặp trong các hội nhóm. Chúng tôi chia sẻ kinh nghiệm, hỗ trợ nhau. Ba tháng sau, doanh thu vượt mốc trăm triệu.
Vũ giờ sống trong một căn hộ thuê nhỏ ở ngoại ô, bạn bè tránh mặt, nợ nần chồng chất. Mỗi lần tôi vô tình lướt qua Facebook anh ta, tôi thấy những dòng status lạc lõng, những tấm hình không còn rạng rỡ như xưa. Nhưng tôi không hả hê. Tôi chỉ thấy bình yên.
Vì cuối cùng, tôi đã tự cứu lấy mình. Không phải bằng nước mắt, mà bằng sự kiên nhẫn, trí tuệ và lòng tự trọng.
Phụ nữ không cần gào thét để được lắng nghe. Họ chỉ cần chờ – và khi thời cơ đến, họ sẽ biết phải làm gì.
Tôi khép lại một chương cũ, bắt đầu hành trình mới. Một hành trình không có Vũ, nhưng có tôi – phiên bản mạnh mẽ và trọn vẹn nhất của chính mình.