Hương và Nam kết hôn đã được năm năm. Năm năm không phải là quãng thời gian dài trong một đời người, nhưng lại đủ để vết nứt trong lòng người phụ nữ như Hương dần trở nên rõ rệt. Họ từng yêu nhau bằng tất cả sự chân thành và mộng mơ của tuổi trẻ. Nam hiền lành, nhẫn nại, còn Hương mạnh mẽ, lý trí. Sự đối lập ấy từng khiến hai người bổ sung cho nhau hoàn hảo. Họ đã nghĩ mình sẽ bên nhau mãi mãi.
Thế nhưng cuộc sống hôn nhân không phải là một bản tình ca kéo dài bất tận. Khi những áp lực mưu sinh, con cái, công việc ngày một chồng chất, sự lãng mạn xưa kia cũng dần vơi. Nam vẫn là người đàn ông ít nói, thậm chí còn trầm lặng hơn xưa. Còn Hương, ngày càng trở nên sắc sảo, quyết đoán và… đa nghi.
Cô bắt đầu cảm nhận những điều bất thường. Là ánh mắt Nam hay nhìn trộm màn hình điện thoại khi có tin nhắn đến. Là tiếng thở dài khe khẽ khi anh tưởng cô đã ngủ say. Là sự trống rỗng trong những cái ôm hờ hững giữa hai người từng là tất cả của nhau.
Rồi một đêm, khi Nam đã chìm vào giấc ngủ, điện thoại anh rung nhẹ. Hương khẽ liếc mắt, định bụng không xem. Nhưng rồi cái tò mò cố hữu của đàn bà chiến thắng. Cô mở khóa màn hình – mật khẩu chẳng thay đổi gì. Và tin nhắn hiện ra khiến trái tim cô như rơi xuống vực:
"Anh nhớ em lắm. Mai gặp ở chỗ cũ nhé."
Không tên, không hình đại diện. Nhưng trực giác mách bảo Hương đây không phải chuyện bình thường. Cô bắt đầu điều tra, âm thầm, lặng lẽ, như một bóng ma trong chính mái ấm của mình.
Chỉ sau vài ngày, sự thật hiện ra rõ ràng như vết cắt: người nhắn tin chính là Mai – người yêu cũ của Nam, cũng là bạn học cùng lớp đại học với cả hai. Hương vẫn nhớ rõ Mai – hoa khôi một thời, xinh đẹp, kiêu kỳ, từng là giấc mơ của bao chàng trai. Cô ta chia tay Nam để chạy theo một người đàn ông giàu có. Và giờ, sau khi ly hôn, Mai lại quay về, cố chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác.
Điều khiến Hương nghẹn ngào nhất không phải là Mai, mà là Nam – người chồng hiền lành của cô – lại mù quáng vướng vào mối quan hệ cũ rích ấy. Cô không hiểu tại sao. Là vì anh vẫn còn yêu Mai? Hay là vì cuộc sống hôn nhân tẻ nhạt khiến anh muốn tìm chút cảm giác mới mẻ?
Hương không khóc. Cô không nổi giận, cũng không chất vấn Nam. Thay vào đó, một ý nghĩ lạnh lùng hình thành trong đầu: nếu đã dám phản bội, thì phải chịu hậu quả. Cô sẽ dạy cho cả hai một bài học nhớ đời.
Kế hoạch của Hương bắt đầu bằng một lời mời họp lớp. Cô liên lạc với những người bạn cũ, đề xuất tổ chức buổi gặp mặt sau nhiều năm xa cách. Ai cũng hào hứng, kể cả Mai. Cô ta không hề mảy may nghi ngờ. Hương vẫn giữ giọng điệu nhẹ nhàng, thân thiện như ngày nào. Nhưng trong lòng, một cơn bão đang hình thành.
Cô nhờ Ngọc – bạn thân thời đại học, người hiện vẫn giữ liên lạc với nhiều bạn cùng lớp – giúp thu thập bằng chứng. Ngọc ban đầu ngập ngừng, nhưng khi biết lý do, cô lập tức đồng ý. Họ có được ảnh Nam và Mai hẹn hò trong quán cà phê, những đoạn tin nhắn ngọt ngào, thậm chí cả bản ghi âm giọng Mai thì thầm: "Nếu anh còn yêu em, hãy ly hôn cô ta đi. Em không thể sống thiếu anh nữa."
Ngày họp lớp diễn ra trong một nhà hàng sang trọng, giữa ánh đèn lung linh và âm nhạc dịu nhẹ. Nam không hề hay biết, vẫn tay trong tay cùng Hương đến dự tiệc. Anh mỉm cười, chào hỏi từng người. Hương cũng nắm tay anh, cười dịu dàng như mọi lần. Mai thì đến trễ, nhưng vừa bước vào đã khiến cả phòng ngoái nhìn. Cô ta vẫn đẹp – kiểu đẹp mặn mà, toan tính – và ánh mắt không ngừng liếc về phía Nam.
Buổi tiệc diễn ra rôm rả. Hương vẫn là linh hồn của buổi gặp mặt, trò chuyện tự nhiên, khéo léo dẫn dắt mọi người vào những kỷ niệm cũ. Nam đôi lúc cười nhẹ, ánh mắt vẫn lơ đãng tìm kiếm đâu đó. Mai thì cố gắng tỏ ra thân mật với mọi người, nhưng rõ ràng tâm trí cô ta chỉ đặt ở một chỗ.
Khi bữa tiệc đi đến cao trào, Hương nhẹ nhàng đứng dậy, cầm micro. Cả căn phòng chợt yên lặng.
"Hôm nay, ngoài việc họp lớp, tôi muốn chia sẻ một câu chuyện về tình yêu và lòng chung thủy. Một câu chuyện có thật, rất gần với chúng ta."
Cô bắt đầu kể, giọng đều đều nhưng lạnh lẽo. Là câu chuyện về một người vợ yêu chồng tha thiết, một người chồng không biết trân trọng, và một người thứ ba tái xuất từ quá khứ. Từng chi tiết được kể ra – từ tin nhắn, đến cuộc hẹn bí mật, đến lời rủ rê ly hôn.
Cô bật đoạn ghi âm. Giọng Mai vang lên giữa không gian sang trọng khiến cả phòng sững sờ. Hình ảnh trên màn chiếu hiện lên rõ ràng – Nam và Mai ngồi cạnh nhau, tay nắm tay. Có tiếng xì xào, ánh mắt chĩa về phía hai kẻ ngồi chết lặng.
Nam tái mặt, môi run rẩy. Mai cố giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt lạc đi, không còn giữ nổi sự kiêu kỳ như trước.
Hương nhìn họ, mỉm cười lạnh:
"Tôi tổ chức buổi họp lớp này không chỉ để ôn kỷ niệm, mà để nhắc nhở rằng: hạnh phúc không phải là thứ để đem ra đùa giỡn. Và phản bội… phải trả giá."
Không ai nói gì. Không ai bênh vực. Nam cúi đầu, im lặng như kẻ tội đồ. Mai vội vã đứng lên, rời khỏi bàn tiệc giữa những ánh mắt khinh miệt.
Buổi tiệc kết thúc trong im lặng. Hương ra về, không nói với Nam một lời. Trên xe, không khí đặc quánh như sắp nổ tung. Nhưng cô không gào lên. Cô chỉ nói một câu duy nhất:
"Nếu anh còn một chút gì gọi là lương tâm, hãy chấm dứt với cô ta. Và đừng bao giờ để tôi phải nhìn thấy anh phản bội thêm một lần nào nữa."
Nam khóc. Lần đầu tiên trong nhiều năm, Hương thấy chồng mình bật khóc như một đứa trẻ. Anh xin lỗi, hứa sẽ không bao giờ liên lạc với Mai nữa. Anh thừa nhận đã ngu ngốc, đã mù quáng. Nhưng anh cầu xin được làm lại.
Hương không tha thứ ngay. Cô bắt anh dọn ra ngoài một thời gian. Cô cần không gian cho bản thân. Còn Nam, ngày ngày viết nhật ký gửi về, kể lại từng việc anh làm để thay đổi, để chứng minh rằng mình xứng đáng có cơ hội thứ hai.
Một tháng sau, Hương đồng ý cho anh quay về. Nhưng cô đặt ra những điều kiện rõ ràng: mọi liên lạc với Mai phải chấm dứt. Anh phải đi tư vấn tâm lý cặp đôi. Và quan trọng nhất: anh phải học lại cách làm chồng, làm cha từ đầu.
Nam làm theo. Không than vãn. Không biện minh. Anh trở lại là người đàn ông mà Hương từng yêu – nhưng lần này, trưởng thành hơn, sâu sắc hơn. Anh học cách lắng nghe, chia sẻ, và yêu vợ như thể từng giây phút đều là cơ hội cuối cùng.
Về phần Mai, sau buổi họp lớp, cô ta mất liên lạc với mọi người. Không ai còn nhắc đến cô nữa. Có người bảo Mai chuyển nhà, có người bảo cô ta rơi vào trầm cảm. Nhưng Hương không quan tâm. Với cô, quá khứ đã khép lại.
Hương không tin vào cổ tích. Nhưng cô tin, có những sai lầm nếu được sửa chữa bằng cả trái tim, thì vẫn có thể dẫn đến một cái kết có hậu.
Và gia đình cô – sau tất cả – đã bắt đầu lại, từ lòng tin.