Min menu

Pages

Vừa m:ất việc, nữ y tá vẫn không n:gần ng:ại c:ứu cụ già. Một tuần sau, 4 xe sang bất ngờ đỗ trước cửa nhà cô, khiến cả làng r:ộ lên bàn tán vì lý do k:hó t:in...



Dưới bầu trời xám xịt, những hạt mưa lất phất rơi nhẹ như những giọt nước mắt vô hình. Lan siết chặt cổ áo khoác mỏng, bước đi trong không gian vắng lặng, từng bước chân như nặng trĩu bởi bao suy tư và thất vọng. Cơn mưa không chỉ làm ướt vai áo, mà còn thấm sâu vào tim cô, làm lạnh đi những hi vọng đang dần tắt ngấm. Vài ngày trước, trong ca trực đêm dài đằng đẵng, cô đã phát hiện ra một sai sót nghiêm trọng trong việc kê đơn thuốc của một bác sĩ cấp cao. Cảm giác trách nhiệm và công bằng thúc giục cô báo cáo sự việc, nhưng kết quả lại là sự lạnh nhạt, thậm chí là trừng phạt không công bằng từ bệnh viện. Họ gọi cô là “người gây rối”, và quyết định cho cô nghỉ việc như một đòn trả thù không thể ngờ tới.

Từng bước chân Lan vang lên trên mặt đường ướt sũng, trong lòng cô tràn đầy nỗi oán giận khó gọi tên. Cô tự hỏi: “Phải chăng cái đúng luôn bị đẩy ra ngoài lề? Phải chăng sự thật chỉ là thứ xa xỉ trong thế giới của những toan tính và lợi ích?” Cảm giác cô đơn, bơ vơ và thất vọng cuộn trào trong cô như một cơn sóng ngầm không thể dập tắt. Mưa vẫn rơi, từng hạt nhỏ li ti như những lời thì thầm đầy nghi hoặc về tương lai của cô.

Bất chợt, dưới mái hiên cũ kỹ của một cửa hàng đã đóng cửa, Lan phát hiện một hình bóng co ro. Một bà lão với thân hình gầy guộc, run rẩy trong lớp quần áo rách nát, đôi mắt lờ đờ ánh lên vẻ mệt mỏi và tuyệt vọng. Lạnh lẽo không chỉ là thời tiết, mà còn là nỗi cô đơn và bị bỏ rơi của bà. Không do dự, Lan chạy đến gần, giọng nói dịu dàng pha chút lo âu: “Bà ơi, để cháu giúp bà!” Cô cởi chiếc áo khoác mỏng, nhẹ nhàng choàng lên người bà, như một sự sưởi ấm không lời giữa cơn mưa lạnh.

Bà lão nắm chặt tay cô, giọng run run nhưng ấm áp: “Cháu tốt bụng quá... Cảm ơn cháu.” Đôi mắt bà đẫm lệ, phản chiếu một đời người đầy chông gai và những mất mát không thể kể hết. Lan nhìn bà, trong ánh mắt là sự quan tâm chân thành và niềm khát khao được làm điều gì đó ý nghĩa giữa cuộc đời này vốn dĩ lạnh lùng. Cô hỏi: “Bà ơi, sao bà lại phải sống ngoài đường trong thời tiết thế này? Nhà bà đâu rồi?”

Bà lão thở dài, đôi mắt xa xăm như nhìn về một miền ký ức đau thương: “Ta từng có nhà, từng có gia đình, nhưng khi chồng mất, con trai ta vì ham mê tiền bạc đã bán hết tài sản, đẩy ta ra đường. Ta đã lang thang như thế này mấy năm rồi... Đêm nay ta chỉ định kiếm chút thức ăn, nhưng trời mưa lớn quá nên đành trú tạm nơi đây.” Những lời nói chậm rãi, nặng trĩu nỗi đau đớn và bất lực. Lan như bị đâm vào tim, không ngờ người bà lão trước mắt lại mang trong mình một câu chuyện buồn đến vậy.

Cô cầm chặt tay bà, lòng dâng lên một quyết tâm lặng lẽ: “Bà ơi, từ nay bà không cô đơn nữa đâu. Cháu sẽ giúp bà.” Đôi mắt bà lão như sáng lên một chút hy vọng, nước mắt lăn dài trên gò má gầy guộc. Tình người trong khoảnh khắc ấy ấm áp hơn cả những hạt mưa lạnh đang rơi ngoài kia.

Mang theo bà lão về căn nhà tạm bợ, Lan phát hiện thêm một sự thật chua xót hơn: bên cạnh bà còn có một cậu bé khoảng bảy tuổi, vẻ mặt tiều tụy và mệt mỏi. Cậu bé tên Nam, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, cuộc đời đã quá nhiều lần chịu đựng cô đơn và thiếu thốn. Nhìn thấy Nam đang sốt cao, lòng Lan quặn thắt. Cô lập tức lấy hết số tiền ít ỏi còn lại, chạy đến hiệu thuốc gần đó mua thuốc hạ sốt và thức ăn cho hai bà cháu. Suốt đêm hôm ấy, cô không rời mắt khỏi cậu bé, tay nhẹ nhàng vuốt ve trán, cố gắng an ủi bằng những lời nói ngọt ngào: “Con phải khỏe lên nhé, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.” Trong lòng Lan, sự mệt mỏi của cô tựa như biến mất, nhường chỗ cho niềm tin và trách nhiệm mới.

Những ngày sau đó, Lan vẫn âm thầm thăm nom, chăm sóc Nam và bà lão, trong khi cuộc sống cô vẫn đầy rẫy những bất ổn. Mỗi lần nhìn ánh mắt trong veo của Nam khi khỏe lại, cô lại cảm nhận được một sức mạnh lạ thường đang lớn dần trong cô – sức mạnh của lòng nhân ái và hy vọng. Tuy nhiên, những lo toan về tương lai, về cơm áo gạo tiền vẫn thường xuyên đè nặng lên vai cô như một tảng đá nặng nề.

Một tuần sau, khi Lan vừa mở cửa nhà trọ, một cảnh tượng bất ngờ khiến cô đứng hình. Bốn chiếc xe hơi sang trọng đỗ ngay trước ngõ, ánh đèn pha chói lóa trong màn đêm. Một người đàn ông trung niên, lịch lãm trong bộ vest đắt tiền, bước xuống từ chiếc xe đầu tiên. Ánh mắt ông đầy tự tin nhưng cũng không kém phần thân thiện khi nhìn thẳng vào Lan. Ông giọng trầm ấm: “Cô Lan phải không?”

Lan bối rối, tim đập nhanh, cô nhẹ nhàng đáp: “Dạ... đúng ạ.” Trong lòng cô trộn lẫn giữa bất ngờ và nghi ngờ, tự hỏi không biết đây có phải là một phép màu hay chỉ là sự nhầm lẫn.

Người đàn ông giới thiệu mình là Trần Gia Bách, một doanh nhân nổi tiếng và giàu có. Ông nói với giọng đầy chân thành: “Mẹ tôi kể lại mọi chuyện tối qua. Bà cụ ấy chính là mẹ tôi. Không chỉ cô giúp mẹ tôi, mà còn giúp cả Nam trong lúc khó khăn nhất. Tôi vô cùng biết ơn.”

Lan tròn mắt, không tin nổi những gì nghe thấy. Người đàn ông trước mặt cô không chỉ là một doanh nhân quyền lực, mà còn là người có thể thay đổi cuộc đời cô. Ông nói tiếp: “Tôi có một đề nghị, mong cô không từ chối. Tôi muốn mời cô về làm y tá riêng cho mẹ tôi với mức lương xứng đáng. Ngoài ra, tôi cũng muốn giúp Nam có một cuộc sống tốt hơn.”

Lan cảm thấy tim mình như ngừng đập trong vài giây. Cô – người vừa mới mất việc, người tưởng như rơi vào hố sâu bế tắc, giờ đây lại đứng trước một cơ hội không thể ngờ tới. Những điều cô từng mong mỏi tưởng chừng như xa vời bỗng chốc trở nên thật gần.

Bà cụ bước xuống xe, ánh mắt hiền từ nhìn Lan, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ấm áp: “Cháu à, tối qua cháu không hề biết ta là ai, nhưng cháu đã giúp đỡ. Giờ ta muốn cháu nhận lấy sự giúp đỡ này.” Nước mắt lan nhẹ nhàng rơi trên gò má, như một sự kết nối vô hình giữa những con người vốn xa lạ nhưng chung một trái tim nhân hậu.

Lan cúi đầu, cảm xúc nghẹn ngào khó tả. Cô không biết đây là may mắn hay là sự bù đắp của số phận, nhưng cô tin chắc một điều: chỉ cần làm điều tốt, cuộc đời sẽ không bao giờ quay lưng lại với mình. Trong khoảnh khắc ấy, những giọt mưa lất phất ngoài kia dường như cũng trở nên ấm áp và đầy hi vọng hơn bao giờ hết.