Trời mưa lất phất, từng giọt rơi đều trên mái hiên rỉ sét. Lan kéo chặt chiếc áo khoác mỏng sát vào người, bàn tay run lên vì gió lạnh. Đôi chân cô bước vô định trên con đường vắng, ánh đèn đường vàng vọt chiếu hắt lên khuôn mặt phờ phạc. Trong lòng cô, một cơn bão uất nghẹn vẫn chưa ngừng gào thét.
Mấy ngày trước, trong một ca trực đêm đầy căng thẳng, Lan đã phát hiện ra bác sĩ trưởng khoa – một người quyền lực và có tiếng trong bệnh viện – đã kê sai thuốc cho một bệnh nhân cao huyết áp. Ngay lập tức, cô làm đơn báo cáo, tin rằng hành động chính trực của mình sẽ cứu sống nhiều người. Nhưng trái với mong đợi, cô bị triệu tập, chất vấn và rồi... đình chỉ công tác.
Lý do được đưa ra là "gây rối nội bộ". Không một ai đứng ra bảo vệ cô, kể cả những đồng nghiệp từng tươi cười thân thiết. Mọi người đều im lặng, như thể cô là một con bệnh cần bị cách ly. Cảm giác bị phản bội, bị đẩy khỏi nơi mình từng cống hiến khiến tim Lan như bị ai bóp nghẹt.
Trời mỗi lúc một lạnh hơn. Gió quất vào mặt, vào lòng cô như những cú tát không thương tiếc. Đột nhiên, dưới mái hiên của một tiệm tạp hóa đóng cửa, cô thấy một bà cụ ngồi co ro. Mái tóc bạc trắng, tấm thân gầy guộc run lên vì rét. Cô chần chừ một giây, rồi lập tức bước đến.
"Bà ơi, để cháu giúp bà." Lan cởi phăng chiếc áo khoác, nhẹ nhàng choàng lên người bà. Bà cụ nhìn cô bằng ánh mắt hoang mang, rồi dịu lại, ấm áp như một ngọn đèn le lói giữa đêm mưa.
Lan dìu bà cụ vào quán cháo nhỏ còn mở cửa. Gọi hai bát cháo nóng, cô nhìn bà cụ ăn ngon lành mà trong lòng dâng trào một cảm giác lạ lẫm – vừa thương cảm, vừa xót xa. "Bà ơi, sao bà lại ở ngoài đường trong thời tiết như thế này? Nhà của bà ở đâu ạ?"
Bà cụ dừng lại, đôi mắt xa xăm, mờ đục ánh lên chút buồn bã. "Ta từng có nhà, có chồng, có con. Nhưng sau khi chồng mất, con trai ta vì mê cờ bạc đã bán hết tài sản, đẩy ta ra đường. Từ đó, ta sống lang thang... Cứ ngỡ đời sẽ tắt ở một góc phố nào đó."
Lan nghẹn lời. Trước mặt cô không còn là một bà cụ vô gia cư đơn thuần, mà là một phận người đầy bi kịch. "Bà ơi, từ nay bà không cô đơn nữa. Cháu sẽ giúp bà."
Bà cụ nắm lấy tay Lan, bàn tay nhăn nheo nhưng ấm áp lạ thường. "Cháu tốt bụng quá... Cảm ơn cháu." Trong khoảnh khắc ấy, giữa quán cháo ẩm thấp và tiếng mưa ngoài trời, Lan thấy lòng mình dịu lại.
Lan đưa bà cụ về căn nhà tạm bợ trong một ngõ nhỏ. Bên trong, một cậu bé đang nằm co ro, khuôn mặt đỏ bừng vì sốt. "Đây là Nam, cậu bé ta nhặt được năm ngoái. Mồ côi cả cha lẫn mẹ..."
Không do dự, Lan chạy đến hiệu thuốc gần đó. Số tiền ít ỏi còn lại trong ví được cô dốc hết để mua thuốc và đồ ăn. Đêm đó, cô không về. Cô ở lại, lau mồ hôi, đút thuốc, canh từng hơi thở của Nam như thể đó là người thân ruột thịt.
Sáng hôm sau, Nam tỉnh dậy, đôi mắt to tròn nhìn Lan đầy biết ơn. "Cô ơi... Cô là tiên hả?" Câu hỏi hồn nhiên ấy khiến Lan bật cười, nhưng nước mắt lại chảy dài. Đã lâu rồi cô mới thấy mình có ích.
Một tuần trôi qua. Sáng sớm, khi Lan mở cửa nhà trọ, cô chết lặng. Trước mặt là bốn chiếc xe sang trọng đỗ ngay đầu ngõ. Một người đàn ông trung niên, phong độ và lịch lãm, bước xuống. Mắt ông ánh lên vẻ xúc động.
"Cô Lan phải không?" – ông hỏi, giọng trầm ấm. Lan gật đầu, bối rối.
"Tôi là Trần Gia Bách. Mẹ tôi kể mọi chuyện. Chính cô đã giúp bà trong lúc khó khăn nhất. Không chỉ thế, còn cứu giúp Nam – người mà mẹ tôi quý như cháu ruột. Tôi vô cùng cảm kích."
Lan đứng lặng. Mọi thứ như một giấc mơ. Người đàn ông này – Trần Gia Bách – là một doanh nhân nổi tiếng mà cô từng thấy trên báo.
"Tôi có một đề nghị. Tôi muốn mời cô làm y tá riêng cho mẹ tôi, với mức lương xứng đáng. Ngoài ra, tôi cũng sẽ lo cho bé Nam có một cuộc sống tử tế. Mong cô đừng từ chối."
Bà cụ bước ra từ xe, tay chống gậy, ánh mắt dịu dàng nhìn Lan. "Cháu à, tối đó cháu không biết ta là ai, nhưng vẫn giúp đỡ. Nay ta có điều kiện, xin được hồi đáp tấm lòng ấy."
Lan cúi đầu, cổ họng nghẹn lại. Mọi cảm xúc ùa đến như cơn lũ – sự bất công, tuyệt vọng, rồi hi vọng và ấm áp. Trong khoảnh khắc đó, cô hiểu rằng cuộc sống này có thể tàn nhẫn, nhưng lòng tốt thì chưa bao giờ vô nghĩa.
Từ ngày đó, Lan chính thức bước sang một chương mới. Cô sống cùng bà cụ trong căn biệt thự yên bình ngoại ô, chăm sóc như một người con gái ruột thịt. Nam được đưa vào trường quốc tế, ánh mắt cậu bé sáng lên từng ngày, không còn vẻ rụt rè, sợ hãi như trước.
Một lần, ông Bách hỏi Lan: "Tại sao cô lại tốt bụng đến vậy, dù chính mình cũng đang chịu tổn thương?"
Lan mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: "Vì cháu biết thế nào là bị quay lưng. Và cháu không muốn ai khác phải trải qua điều đó."
Ông Bách nhìn cô thật lâu, rồi gật đầu. Trong lòng ông, cô gái ấy không chỉ cứu mẹ mình, mà còn thắp lại niềm tin vào sự lương thiện giữa một thế giới đầy bon chen.
Thời gian trôi đi. Lan được nhiều bệnh viện mời gọi, danh tiếng về sự tận tâm và y đức của cô lan xa. Nhưng cô vẫn ở lại, bên cạnh bà cụ, như một cách đáp lại ân tình và cũng là nơi trái tim cô tìm thấy sự bình yên.
Có lần, cô tình cờ gặp lại người bác sĩ đã khiến mình mất việc. Ông ta nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên pha chút xấu hổ. Lan chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi bước đi. Cô không cần trả thù, vì cuộc đời đã làm thay cô điều đó.
Một đêm, Lan ngồi bên giường bà cụ, nắm lấy bàn tay gầy guộc. Bà cụ thì thầm: "Cảm ơn cháu đã đến vào lúc ta tuyệt vọng nhất... Cháu không chỉ cứu ta, mà còn cứu chính mình."
Lan mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ bình yên. Cô tin rằng, cuộc đời có thể lấy đi của ta rất nhiều thứ, nhưng nếu ta vẫn giữ được lòng tốt, sớm muộn gì cũng được bù đắp.
Và đêm mưa năm ấy – tưởng chừng là dấu chấm hết – lại chính là khởi đầu cho hành trình đẹp đẽ nhất trong cuộc đời cô.