Min menu

Pages

Chăm mẹ suốt 9 năm, nhận t:hừa k:ế 35 triệu. Đến ngân hàng r-út t-iền, chỉ một câu nói của nhân viên khiến tôi đ:ứng t:im, không tin vào t-ai m-ình!

 



Trời âm u, từng đợt gió thổi qua khe cửa, mang theo hơi lạnh len lỏi vào lòng người. Lan ngồi lặng lẽ trước di ảnh mẹ, đôi mắt thâm quầng sau nhiều đêm không ngủ. Cô vừa tiễn mẹ về nơi an nghỉ cuối cùng, giữa một buổi chiều buốt giá không có lấy một tia nắng.

Không gian trong căn nhà nhỏ trở nên im ắng lạ thường. Những bức ảnh cũ trên tường dường như đang chứng kiến nỗi trống trải lan khắp nơi. Cô khẽ lau giọt nước mắt lăn dài, lòng như rỗng tuếch.

Câu nói cuối cùng của mẹ vẫn như còn văng vẳng bên tai cô: "Mẹ để lại cho con 35 triệu, đủ để các anh chị con không phải tranh giành." Mỗi từ vang lên như một vết dao cứa vào lòng cô, không phải vì con số ít ỏi, mà vì cả cuộc đời mẹ vẫn luôn nghĩ cho người khác, ngay cả khi đã gần đất xa trời.

Chín năm qua, Lan sống cùng mẹ trong căn nhà cũ kỹ, ngày ngày chăm sóc, nấu cơm, đút thuốc. Cô đã quen với tiếng gọi khàn khàn của mẹ mỗi sáng, quen với những đêm thức trắng vì cơn đau bất chợt của bà. Chín năm ấy không phải là gánh nặng, mà là những khoảnh khắc đầy yêu thương và tận hiến.

Khi mẹ bắt đầu yếu đi, các anh chị của Lan lần lượt viện cớ bận rộn, con cái, công việc để từ chối trách nhiệm. Họ đến thăm mẹ như một nghĩa vụ ngắn ngủi, rồi vội vàng quay lưng, để lại tất cả cho Lan.

Lan không oán trách. Cô chấp nhận số phận mình như một người giữ lửa cuối cùng cho ngôi nhà nhỏ. Mỗi bữa cơm, mỗi lần xoa bóp chân tay mẹ, cô đều lặng lẽ mỉm cười, như thể đó là một vinh dự chứ không phải hy sinh.

Chị cả từng nói: "Mẹ có mỗi mấy đồng lương hưu, chăm rồi sau này được gì đâu?". Anh hai gật gù: "Ừ, có đáng gì đâu mà tranh nhau. Thôi để nó lo cho rồi." Những lời nói ấy từng khiến tim Lan nhói lên, nhưng rồi cô học cách im lặng. Cô biết, mẹ cần cô hơn là cần sự công bằng.

Mẹ vẫn giữ thói quen mỗi chiều ngồi trước tivi, xem chương trình tài chính – chứng khoán một cách say mê. Lan từng cười: "Mẹ xem mấy cái này làm gì? Mẹ nghỉ ngơi đi." Mẹ chỉ cười: "Xem cho vui thôi con à..."

Ngày mẹ mất, luật sư đến nhà, mang theo phong bì di chúc đã niêm phong. Trước sự có mặt của các con, ông mở ra và đọc rõ ràng: "Tôi để lại 35 triệu đồng trong tài khoản cho con gái út là Lan. Những tài sản khác không có."

Không khí trở nên lạnh lẽo. Một thoáng im lặng rồi những tiếng cười nhạt vang lên.

"Thế mà tưởng bao nhiêu. Có 35 triệu, tranh làm gì cho mệt."

"Ừ, coi như công nó chăm mẹ cũng đáng."

Không ai hỏi thêm, không ai ở lại. Họ rời đi như vừa hoàn thành một nghi thức bắt buộc. Lan lặng lẽ thu dọn giấy tờ, không giận, không trách, chỉ thấy lòng như bị gió rút cạn hơi ấm.

Vài ngày sau, cô đến ngân hàng với ý định rút số tiền mẹ để lại. Trong lòng không kỳ vọng gì nhiều, chỉ đơn giản muốn cầm lấy chút ký ức cuối cùng. Cô đưa giấy tờ cho nhân viên ngân hàng với ánh mắt mệt mỏi.

Cô nhân viên kiểm tra máy tính, đôi mày bỗng cau lại. Cô ta ngẩng lên nhìn Lan, có chút hoang mang pha lẫn ngạc nhiên.

"Chị ơi, tài khoản của mẹ chị không phải 35 triệu... mà là 3,5 tỷ đồng."

Lan tròn mắt, tưởng mình nghe nhầm. Cô run rẩy hỏi lại: "Em nói gì cơ? Mẹ tôi để lại có 35 triệu thôi mà?"

Nhân viên ngân hàng gật đầu, đưa cô xem sổ tiết kiệm. Những con số trong đó hiện rõ: nhiều năm liền, mẹ cô đã đều đặn chuyển tiền vào tài khoản đầu tư, không rút ra một đồng. "Bà cụ rất giỏi đầu tư chứng khoán, lần nào đến cũng cười bảo: 'Tôi tiết kiệm cho con gái út của tôi.'"

Lan nhìn cuốn sổ, từng dòng giao dịch như những nhịp đập yêu thương của mẹ kéo dài suốt bao năm. Mẹ không bao giờ nói, không một lời khoe khoang. Chỉ lặng lẽ tích cóp, chỉ lặng lẽ thương con bằng cách của riêng mình.

Lúc ấy, trong cô dâng lên một cảm xúc hỗn độn. Vừa bàng hoàng, vừa nghẹn ngào. Cô chưa từng nghĩ người mẹ già yếu lại có thể kiên trì và sâu sắc đến vậy. Những buổi chiều ngồi xem TV, những lần bà cười nói vu vơ – tất cả hóa ra là từng viên gạch mẹ âm thầm xây cho tương lai cô.

Lan bước ra khỏi ngân hàng, tay nắm chặt sổ tiết kiệm, lòng ngổn ngang cảm xúc. Nắng bắt đầu hé rọi qua những tầng mây xám, soi rõ giọt nước mắt trên má cô. Nhưng lần này, nước mắt không còn vì đau khổ, mà vì niềm hạnh phúc bất ngờ đến muộn.

Cô trở về căn nhà cũ, ngồi xuống chỗ mẹ từng ngồi mỗi chiều. Mọi thứ vẫn còn nguyên – tấm chăn mẹ hay đắp, cái ghế mẹ ngồi, chiếc remote truyền hình hay để lệch một bên. Không có mẹ, nhưng từng ngóc ngách vẫn in đậm dấu vết của bà.

Lan đặt sổ tiết kiệm lên bàn thờ mẹ, thì thầm: "Mẹ ơi, con biết hết rồi. Mẹ chưa bao giờ bỏ rơi con, chưa bao giờ ngừng yêu thương. Con cảm ơn mẹ."

Những ngày sau đó, Lan không dùng số tiền ấy để tiêu xài. Cô lập quỹ học bổng nhỏ mang tên mẹ, giúp đỡ những người phụ nữ nghèo đang chăm sóc cha mẹ già – những người như cô đã từng.

Một buổi chiều nọ, chị cả bất ngờ quay lại. Chị nhìn Lan, ánh mắt khác lạ: "Chị xin lỗi. Hôm đó chị đã sai. Mẹ yêu em nhất là phải. Nếu có thể quay lại..."

Lan nắm lấy tay chị, mỉm cười: "Không sao đâu chị. Mẹ đã dạy em yêu thương, em không thể quên điều đó."

Cuộc đời không đo bằng tiền, mà bằng tình yêu người ta để lại. Với Lan, 3,5 tỷ kia không bằng ánh mắt cuối cùng mẹ nhìn cô – ấm áp, tin tưởng, và mãn nguyện.

Cô hiểu, hạnh phúc thật sự không nằm ở những gì người ta nói, mà ở những điều thầm lặng được vun đắp từng ngày. Và mẹ – người phụ nữ cả đời hy sinh – đã trao cho cô một bài học vĩnh viễn không phai: yêu thương, là không cần nói ra.