Min menu

Pages

Suốt 9 năm chăm mẹ, tôi chỉ nhận được 35 tr-iệu th-ừa k-ế. Nhưng khi đến r-út ti-ền, một câu nói từ nhân viên ngân hàng khiến tôi c-hết l-ặng, t-im t-hắt l-ại trong ng-hẹn ng-ào...

 



Ngồi trước bàn thờ mẹ, Lan im lặng hàng giờ đồng hồ. Ánh nến lập lòe phản chiếu trên gương mặt tiều tụy của cô. Từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, thấm vào tà áo tang trắng. Căn nhà bỗng trở nên rộng lớn và lạnh lẽo đến đáng sợ, thiếu vắng hơi ấm của mẹ.

Mấy hôm trước, cô vừa đưa mẹ đi đoạn đường cuối cùng trong đời. Buổi tiễn biệt diễn ra chóng vánh, các anh chị đến cho có mặt, không một ai nán lại quá lâu. Người đông, nhưng lòng Lan trống rỗng. Cô không còn mẹ, cũng chẳng còn một mái ấm đúng nghĩa.

Câu nói cuối cùng của mẹ vẫn văng vẳng trong đầu: "Mẹ để lại cho con 35 triệu, đủ để các anh chị con không phải tranh giành." Mẹ đã ra đi với lòng nhẹ nhõm. Còn Lan, cô không quan tâm đến tiền bạc. Chín năm trời kề cận bên mẹ, với cô, đó là điều thiêng liêng, là sự an ủi lớn nhất.

Ngày mẹ đổ bệnh, Lan bỏ việc, về chăm sóc. Các anh chị cô lúc đầu còn giả vờ thương xót, sau thì dần lánh mặt. Chị cả viện lý do con nhỏ, anh hai kêu bận kinh doanh, chị ba thì nói đang sống ở nước ngoài, về không tiện. Mọi trách nhiệm đổ dồn lên vai Lan. Không một ai hỏi han hay gửi lấy một đồng phụ giúp.

Mỗi lần gọi điện về, chị cả lại lạnh nhạt: "Mẹ chỉ có vài đồng lương hưu, chăm bà rồi được gì?". Anh hai thì cười nhạt: "Tao thấy bà để lại bao nhiêu cũng chẳng bõ công. Thôi kệ, để Lan lo!". Cô nghe những lời đó, trái tim như bị bóp nghẹt, nhưng không một lần phản ứng. Mẹ là mẹ của cô, đâu cần lý do để chăm sóc?

Mỗi sáng, mẹ vẫn ngồi trước chiếc TV cũ kỹ, chăm chú theo dõi tin tức tài chính. Lan cười: "Mẹ xem làm gì, mệt thêm thôi." Mẹ chỉ lắc đầu cười: "Xem cho vui ấy mà...". Cô đâu biết đằng sau sự 'xem cho vui' ấy là cả một bí mật lớn.

Ngày mẹ mất, luật sư riêng đến tận nhà. Trước mặt mọi người, ông công bố di chúc. "Bà để lại 35 triệu đồng cho cô Lan, những tài sản khác không có." Không khí như chùng xuống một nhịp, rồi bật lên tiếng cười nhạt của chị cả: "Thế mà tưởng để lại cả gia tài gì. Được 35 triệu coi như công chăm mẹ!". Họ nhanh chóng ra về, chẳng buồn hỏi thêm một câu.

Lan gấp tờ di chúc lại, cất vào hộc tủ. Cô không giận, cũng không thấy thiệt thòi. Nhưng trong lòng là một nỗi buồn không thể diễn tả. Mẹ ra đi, mang theo cả phần an yên cuối cùng của cuộc đời cô.

Vài ngày sau, cô mang giấy tờ ra ngân hàng theo đúng lời dặn của mẹ. Nhân viên tiếp nhận hồ sơ, gõ máy, rồi bỗng khựng lại. Cô ta nhìn Lan bằng ánh mắt đầy ngỡ ngàng: "Chị ơi, tài khoản này không phải 35 triệu đâu ạ... mà là 3 tỷ 500 triệu đồng."

Lan chết lặng. Cô tưởng mình nghe nhầm. "Em có nhầm không? Mẹ chị chỉ nói để lại 35 triệu thôi mà..." Nhân viên lắc đầu, đưa ra một cuốn sổ tiết kiệm dày cộp. "Đây là sổ tiết kiệm của mẹ chị, mở từ 14 năm trước. Trong đó có đầy đủ các giao dịch gửi định kỳ và tiền lời."

Cô run rẩy lật từng trang. Mỗi lần mẹ gửi tiền, đều ghi rõ dòng chú thích: "Tiết kiệm cho con gái út Lan." Từng con số, từng nét chữ, như đâm vào tim cô. Mẹ đã âm thầm lo lắng cho cô suốt bao năm qua, trong khi cô lại chưa một lần hỏi mẹ có đủ tiền không.

Cô nhớ lại từng lần mẹ từ chối mua áo mới, nhịn ăn món ngon, nói rằng: "Tiền để lo thuốc men sau này." Hóa ra, mẹ không lo cho bản thân mà lo cho cô. Chín năm ròng cô chăm mẹ, hóa ra mẹ cũng đang chăm lo tương lai cho cô bằng một cách khác.

Nước mắt rơi lã chã trên cuốn sổ tiết kiệm. Lan không thể ngừng khóc. Không phải vì số tiền ấy, mà vì tình yêu thương bao la mẹ để lại. Mẹ ra đi, nhưng tình yêu đó vẫn ở lại, nguyên vẹn, đầy đủ như chưa từng mất đi.

Trên đường về, cô ghé qua quán cháo lòng quen, gọi phần mẹ thích nhất. Cô ngồi đó, một mình, tưởng tượng mẹ đang ngồi đối diện, cười hiền. "Mẹ ơi, mẹ làm con bất ngờ quá..."

Một tuần sau, các anh chị bất ngờ trở lại, nghe đâu tin Lan nhận được khoản tiền lớn. Họ vờ như chưa từng bỏ rơi mẹ, vờ hỏi han: "Em có cần giúp gì không? Chúng ta là anh em mà!"

Lan nhìn họ, không tức giận, chỉ nhẹ nhàng trả lời: "Mẹ đã để lại cho em mọi thứ, không chỉ là tiền, mà là cả một cuộc đời yêu thương. Em ổn rồi, các anh chị cứ yên tâm."

Một tháng sau, Lan dùng số tiền đó mở một quỹ học bổng mang tên mẹ, giúp đỡ những cô gái có hoàn cảnh giống cô – chăm sóc người thân, bỏ lại tương lai vì tình thân. Mỗi suất học bổng được trao đi, cô đều kể câu chuyện về mẹ mình.

Ngày khánh thành quỹ, cô mặc chiếc áo dài trắng mẹ từng may cho, đứng trước di ảnh mẹ, mỉm cười: "Mẹ ơi, con đã làm được rồi. Mẹ yên tâm nhé."

Người ta nói số tiền ấy là phần thưởng. Nhưng với Lan, phần thưởng thật sự là bài học yêu thương, hy sinh và lòng tin mẹ đã gieo trong lòng cô suốt đời.

Trong căn nhà nhỏ, ánh nắng buổi sớm len qua khung cửa, rọi vào tấm ảnh mẹ. Lan đặt bó hoa cúc trắng trước bàn thờ, lòng bình yên như chưa từng có những ngày giông bão.

Mẹ đã rời xa trần thế, nhưng trong trái tim cô, mẹ vẫn sống. Mỗi nhịp thở, mỗi bước chân, đều mang theo hình bóng mẹ, như một lời nhắn nhủ: Tình yêu thương là di sản vĩnh cửu nhất.