Min menu

Pages

9 năm t:ận t:ụy chăm mẹ, thừa kế chỉ có 35 triệu. Đến lúc rút tiền, câu nói của nhân viên khiến tôi ng:ỡ ngà:ng, tim như v:ỡ ta:n...

 


Lan ngồi yên lặng trước di ảnh của mẹ, lòng cô rối bời như một dòng sông bất tận. Những giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống, lấm tấm trên má, cô không cố ngăn chúng vì biết rằng, khóc cũng không thể nào kéo mẹ trở lại bên mình. Căn nhà giờ đây bỗng chốc trở nên trống trải một cách đau lòng, từng món đồ, từng mảng tường đều như mang nặng nỗi cô đơn khiến cô nghẹn ngào không thành tiếng.

Mẹ đã ra đi nhẹ nhàng, thanh thản như một giấc mơ chấm dứt. Nhưng trong tâm trí Lan vẫn vang vọng câu nói cuối cùng của mẹ, một lời nhắn nhủ bình dị nhưng đầy ý nghĩa: “Mẹ để lại cho con 35 triệu, đủ để các anh chị con không phải tranh giành.” Câu nói ấy như một làn gió nhẹ thổi qua, khiến cô vừa thấy nghẹn ngào vừa có chút buồn bực. Bởi con số ấy quá nhỏ bé, quá khiêm tốn so với tình thương mẹ dành cho cô suốt bao năm qua.

Lan không bận tâm đến số tiền ấy, bởi với cô, chín năm trời chăm sóc mẹ bệnh tật đã là món quà quý giá nhất trong đời. Đó không phải là nghĩa vụ, mà là thói quen, là niềm vui dù mệt nhọc, là sự trả ơn sâu sắc nhất. Cô không bao giờ mong đợi sự đền đáp, chỉ mong sao mẹ được thanh thản, yên nghỉ trong vòng tay cô.

Nhưng nỗi cô đơn không chỉ đến từ căn nhà vắng lặng, mà còn từ sự lạnh nhạt của những người anh chị trong gia đình. Khi mẹ đổ bệnh, tất cả đều viện cớ bận rộn, công việc, gia đình, con cái để từ chối chăm sóc bà. Họ coi những năm tháng mẹ sống trong bệnh tật và những giọt mồ hôi Lan đổ ra là chuyện nhỏ bé, không đáng để quan tâm.

“Chăm mẹ rồi được gì đâu? Mẹ chỉ có vài đồng lương hưu mà thôi,” chị cả lạnh lùng nói một cách phũ phàng. Giọng nói của chị như những mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim Lan, khiến cô cảm thấy mình như kẻ cô độc giữa biển người. Anh hai cũng đồng tình: “Tao thấy bà để lại bao nhiêu cũng chẳng đủ, thà để Lan lo cho xong.”

Lan nhớ những đêm thức trắng bên giường mẹ, tay cô khẽ vuốt mái tóc bạc trắng của bà, tiếng thở khò khè mỗi lúc một nặng nề. Cô biết mẹ đang đau đớn, nhưng không thể than vãn vì sợ làm cô lo lắng thêm. Mẹ vẫn giữ thói quen xem tin tức tài chính mỗi ngày, nhìn những con số biến động trên màn hình TV với ánh mắt hiền từ như đang chờ đợi một phép màu.

“Bà xem mấy cái đó làm gì? Nghỉ ngơi đi mẹ, đừng lo nghĩ nữa,” Lan cười nhẹ nhàng, nhưng lòng vẫn đầy băn khoăn. Mẹ chỉ cười đáp lại: “Mẹ xem cho vui thôi con à...”

Ngày mẹ mất, mọi thứ như sụp đổ trước mắt Lan. Luật sư đọc di chúc trong sự im lặng ngột ngạt của các anh chị. “Bà để lại 35 triệu đồng cho cô Lan, những tài sản khác không có.”

Một tiếng cười nhạt vang lên, rồi tất cả các anh chị quay lưng bước đi, bỏ lại Lan đứng đó với nỗi cô đơn và bức xúc không thể nào xua tan. Họ coi số tiền ấy như một sự thất vọng, một trò đùa cay đắng, còn Lan thì biết rõ, tiền bạc không phải là tất cả.

Vài ngày sau, Lan quyết định đến ngân hàng để rút số tiền mẹ để lại. Cô không thể ngờ, đó lại là khởi đầu cho một chuỗi sự thật đầy bất ngờ. Khi nhân viên ngân hàng kiểm tra tài khoản, ánh mắt cô ấy bỗng sáng lên ngạc nhiên: “Chị ơi, tài khoản mẹ chị không phải 35 triệu đâu, mà là 3,5 tỷ đồng!”

Lan đứng chết lặng, tưởng rằng tai mình bị nghe nhầm. “3,5 tỷ? Sao có thể? Mẹ tôi chỉ bảo có 35 triệu thôi mà?”

Cô nhân viên nhẹ nhàng giải thích: “Đây là tài khoản tiết kiệm đứng tên mẹ chị. Số dư hiện tại là 3,5 tỷ đồng. Trong suốt nhiều năm qua, mẹ chị đã đầu tư chứng khoán và tiết kiệm rất đều đặn. Đây là cuốn sổ giao dịch cũ, chị có thể xem lại từng giao dịch.”

Lan cầm lấy cuốn sổ trên tay, từng trang giấy như kể lại câu chuyện âm thầm, thầm lặng của mẹ cô. Mẹ đã không chỉ chăm sóc cô bằng tình thương, mà còn âm thầm lo cho tương lai cô bằng sự thông minh, kiên trì và quyết tâm. Mỗi lần đến ngân hàng, mẹ đều cười nói rằng “Tôi tiết kiệm cho con gái út tôi,” như một bí mật riêng của hai mẹ con.

Nước mắt Lan lăn dài lần nữa, nhưng lần này không phải vì đau thương, mà là vì lòng biết ơn sâu sắc, vì sự khâm phục một người mẹ giản dị nhưng tuyệt vời biết bao.

Bất ngờ chưa dừng lại ở đó. Khi cô quyết định tìm hiểu thêm, Lan phát hiện ra rằng có một người bí mật đã âm thầm hỗ trợ mẹ trong những khoản đầu tư đó. Một người bạn cũ của mẹ, ông Minh, người mà mẹ cô từng giữ liên lạc thỉnh thoảng qua điện thoại nhưng chưa từng nhắc đến với ai trong gia đình. Ông Minh từng là một chuyên gia tài chính về hưu, đã giúp mẹ cô phân tích và đưa ra những quyết định đầu tư chính xác.

Lan không khỏi ngạc nhiên khi biết rằng ông Minh từng yêu thầm mẹ cô từ thời trẻ, nhưng vì nhiều lý do, tình cảm đó chưa bao giờ được thổ lộ. Người bạn già ấy đã âm thầm đồng hành cùng mẹ cô, chia sẻ từng bước trong hành trình tích lũy tài sản, với một tình yêu thương thầm lặng nhưng sâu đậm.

Cảm động và xúc động, Lan tìm đến ông Minh. Ông đón tiếp cô bằng nụ cười hiền hậu và ánh mắt trìu mến, như thể mẹ cô vẫn đang hiện diện bên cạnh. Ông kể cho cô nghe những câu chuyện của mẹ, về những ngày tháng khó khăn, về những giấc mơ chưa trọn vẹn, về tình cảm chân thành dành cho gia đình và đặc biệt là dành cho cô.

“Bà ấy không bao giờ muốn các con tranh giành tài sản. Bà chỉ mong mỗi người trong gia đình được bình yên, được sống hạnh phúc,” ông Minh nói, giọng run run vì xúc động.

Lan cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm và ấm áp hơn bao giờ hết. Cô nhận ra rằng, tất cả những gì mẹ để lại không phải chỉ là tiền bạc mà còn là tình yêu thương, sự thấu hiểu và niềm tin mãnh liệt vào tương lai.

Với số tiền lớn đó, Lan quyết định không giữ riêng cho mình mà chia sẻ một phần cho các anh chị. Cô muốn mọi người hiểu rằng, mẹ đã làm điều đó để giữ gia đình được đoàn kết, để xóa bỏ mọi hiềm khích, để thay đổi cách nhìn nhận về nhau.

Các anh chị khi biết tin đều sửng sốt, thậm chí có chút hối hận vì đã từng coi thường sự chăm sóc tận tụy của Lan. Cảm giác ngỡ ngàng, xúc động xen lẫn sự ân hận khiến họ tìm đến cô để xin lỗi, muốn sửa đổi mối quan hệ.

Lan mở rộng vòng tay đón nhận họ, lòng cô đầy tha thứ và yêu thương. Cô biết rằng, mọi chuyện chỉ thực sự có ý nghĩa khi gia đình vẫn còn bên nhau, khi tình thân không bị chia cắt bởi những toan tính nhỏ nhen.

Câu chuyện kết thúc không chỉ bằng sự giàu có vật chất, mà còn là sự giàu có trong tâm hồn, trong tình yêu thương và sự thấu hiểu. Lan cảm nhận được rằng, mẹ đã dạy cô bài học lớn nhất của cuộc đời: tình yêu thương và sự kiên trì luôn mang lại hạnh phúc thật sự, vượt lên trên mọi khó khăn, thử thách.

Trước khi rời khỏi căn nhà cũ, Lan nhìn lại di ảnh mẹ một lần nữa, ánh mắt cô rực sáng niềm tin và hy vọng. Cô thì thầm: “Mẹ ơi, con sẽ sống thật tốt, con sẽ giữ trọn tình yêu mà mẹ đã dành cho con.”

Trong lòng cô, một cánh cửa mới mở ra, mở ra một hành trình mới với những thử thách nhưng cũng đầy những điều kỳ diệu đang chờ đón.