Min menu

Pages

Bốn năm qua tôi luôn th:ấp th:ỏm vì con gái không phải con r:uột của chồng, chỉ sợ một ngày s:ự th:ật b:ị l:ộ sẽ khiến gia đình t:an v:ỡ...

 



Tôi viết những dòng này khi kim đồng hồ đã trôi qua nửa đêm, căn nhà chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở khe khẽ của con gái nhỏ bên cạnh. Bầu không khí im lặng đến ngột ngạt, khiến mỗi suy nghĩ trong tôi như vang vọng ra từng ngóc ngách. Con bé ngủ ngoan, khuôn mặt hồng hào hiện rõ trong ánh đèn ngủ dịu nhẹ, nhưng trong tôi là một cơn bão. Bốn năm qua, mỗi đêm tôi đều sống trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ – bên con, bên người đàn ông tôi gọi là chồng, và bên một bí mật có thể nghiền nát tất cả những gì tôi đang có.

Tôi và anh cưới nhau khi cả hai còn quá trẻ, còn chưa đủ trải nghiệm để hiểu hết về trách nhiệm trong hôn nhân. Những ngày đầu là yêu thương, là mộng mơ, là những lời hứa hẹn được nói ra khi lòng vẫn còn nhiều nông nổi. Nhưng rồi những lo toan, những kỳ vọng không thành, những lần anh đi công tác triền miên đã bắt đầu tạo ra khoảng cách. Tôi ở lại nhà, chờ anh với hy vọng sẽ được nghe một câu hỏi thăm, một ánh mắt dịu dàng – nhưng phần lớn, chỉ là những tin nhắn cộc lốc, những cuộc gọi vội vàng.

Tôi từng đếm từng ngày anh về. Đôi khi không phải vì nhớ, mà vì muốn biết anh còn coi nơi này là nhà không. Anh dường như không thấy tôi đang mòn mỏi. Hoặc thấy nhưng chọn cách lờ đi. Tôi cô đơn, giữa chính cuộc hôn nhân của mình. Cô đơn đến mức khi ai đó bước đến và nhìn tôi bằng ánh mắt quan tâm, tôi đã yếu lòng.

Người ấy là sếp tôi – một người đàn ông điềm đạm, từng trải, luôn lắng nghe tôi kể về những điều nhỏ nhặt. Những lần đưa tôi về muộn, những cái gật đầu nhẹ nhàng, những ánh mắt không vượt quá giới hạn nhưng khiến tôi cảm thấy mình còn giá trị. Tôi đã nhầm. Hoặc đúng hơn, tôi đã để bản thân mình tự ngụy biện.

Đêm đó, trời mưa. Tôi nhớ rõ từng giọt nước mưa rơi trên cửa kính, nhớ cả cảm giác tê dại khi đứng bên anh. Tôi trượt ngã, và biết mình đã sai. Nhưng sự dịu dàng đó, sự ấm áp thoáng chốc đó, lại khiến tôi khó lòng quay đầu. Tôi chỉ để mình sai một lần. Một lần duy nhất. Nhưng một lần ấy đủ để cuộc đời tôi rẽ sang một hướng khác.

Khi phát hiện mình mang thai, tôi như rơi xuống vực. Mọi thứ trong tôi hỗn loạn. Tôi không dám khẳng định điều gì. Tôi tính toán, tôi hồi tưởng, tôi thậm chí cầu nguyện – mong rằng đây là con của chồng tôi. Tôi dùng mọi lý do để thuyết phục bản thân, nhưng chẳng lý do nào đủ thuyết phục trái tim tôi.

Tôi nói với chồng mình có thai. Anh ôm tôi, khóc vì hạnh phúc. Lần đầu tiên sau rất lâu, tôi thấy anh thật sự hiện diện. Anh bắt đầu thay đổi – từ bỏ những chuyến đi xa, dành thời gian bên tôi, mua từng món đồ nhỏ xíu cho em bé, ghi lại từng cử động trong bụng tôi như báu vật. Tôi lặng lẽ quan sát, và thấy mình thật nhỏ bé trong tình yêu anh dành cho đứa trẻ. Nhưng cũng chính lúc ấy, nỗi sợ trong tôi lớn dần – sợ rằng con bé không phải của anh.

Ngày con bé chào đời, anh run rẩy bế nó vào lòng, nước mắt tuôn rơi. "Giống anh quá," anh thì thầm. Tôi cũng khóc, nhưng không rõ là vì hạnh phúc hay vì sợ hãi. Tôi nhìn con, rồi nhìn anh. Trong ánh mắt anh là tình yêu tròn đầy. Còn trong tôi – là một khoảng tối không thể thắp sáng.

Tôi sống như một người mẹ mẫu mực. Tôi chăm con bằng tất cả tình yêu có thể. Nhưng đêm đêm, tôi thức giấc vì những cơn mơ kỳ lạ. Có khi tôi mơ thấy anh rời bỏ tôi sau khi biết sự thật. Có khi tôi thấy con bé gọi người khác là bố. Tôi từng viết thư thú nhận rồi lại xé nát. Từng nghĩ đến việc âm thầm xét nghiệm ADN, rồi sợ đến mức không dám mở miệng hỏi.

Bốn năm trôi qua, tôi vẫn sống với nỗi sợ đó như một hình phạt. Cho đến ngày con bé sốt cao và phải nhập viện. Bác sĩ yêu cầu làm xét nghiệm máu, trong đó có phần kiểm tra gen để xác định nguy cơ di truyền. Tôi chết lặng. Sự thật sắp bị phơi bày – theo cách tàn nhẫn nhất.

Tôi ký vào tờ giấy xét nghiệm, tay run đến mức không cầm nổi bút. Trong hai ngày chờ kết quả, tôi sống trong địa ngục. Tôi tưởng tượng đủ mọi kịch bản. Tôi đã chuẩn bị sẵn câu trả lời cho mọi tình huống, nhưng chẳng câu nào đủ để cứu vãn mọi thứ nếu sự thật là điều tôi sợ nhất.

Rồi kết quả đến. Bác sĩ mỉm cười, nói mọi chỉ số đều ổn – và gen của đứa bé trùng khớp hoàn toàn với người cha. Tôi chết lặng một lần nữa. Nhưng lần này là vì nhẹ nhõm. Tôi òa khóc, không kìm nén được nữa. Con bé là con anh. Thật sự là con anh. Tôi chưa bao giờ thấy mình được tha thứ nhiều đến thế chỉ bằng một tờ giấy.

Đêm đó, tôi ngồi bên con, lòng nhẹ như gió thoảng. Nhưng rồi tôi biết – không thể sống tiếp nếu vẫn mang trong mình bí mật. Tôi gọi anh ra ban công, kể lại mọi chuyện – từng chi tiết. Anh im lặng nghe. Không ngắt lời. Không biểu cảm. Đến cuối cùng, anh chỉ hỏi một câu:

"Em có chắc con là con anh không?"

Tôi gật đầu, nghẹn ngào:

"Kết quả đã chứng minh. Nhưng em xin lỗi. Vì sự yếu đuối. Vì đã để anh sống trong dối trá, dù em không cố ý."

Anh nhìn tôi rất lâu, rồi thở dài:

"Anh không cần xét nghiệm để biết nó là con anh. Anh đã yêu nó từ giây phút đầu tiên. Và nếu em nói sớm hơn, có lẽ em đã không phải gánh chịu tất cả một mình."

Tôi gục đầu vào vai anh, lần đầu tiên sau nhiều năm, cảm nhận được trọn vẹn vòng tay yêu thương và tha thứ. Không còn nỗi sợ, không còn ám ảnh. Chỉ còn lại sự bình yên của những người đã quyết định sống thật, dù muộn màng.

Cuộc sống sau đó không hoàn toàn suôn sẻ, nhưng chân thật hơn. Tôi bắt đầu mở lòng, anh cũng vậy. Chúng tôi học cách chữa lành cho nhau. Con bé lớn lên trong tình yêu đủ đầy – một tình yêu không bị che lấp bởi quá khứ.

Giờ đây, mỗi đêm nhìn con ngủ, tôi không còn thấy mình là kẻ có tội. Tôi là mẹ. Là vợ. Là một người phụ nữ từng vấp ngã nhưng đã đứng dậy. Và trên tất cả, tôi biết – sự thật, dù có cay đắng đến đâu, vẫn là con đường duy nhất để giải thoát.

Nếu ai đó từng như tôi – lạc lối, hoang mang, sống trong nỗi sợ – tôi chỉ muốn nói rằng: không có bóng tối nào tồn tại mãi. Chỉ cần bạn đủ can đảm để nhìn thẳng vào nó, bạn sẽ thấy ánh sáng. Ánh sáng của sự tha thứ. Ánh sáng của yêu thương. Và ánh sáng của một cuộc đời mới.