Min menu

Pages

Vợ vào nhà t:ắm đêm tân hôn rồi m:ất h:út 2 tiếng. Khi cô bước ra, tôi c:hoáng v:áng đến mức m:uốn c:hấm d:ứt mọi thứ.

 Tôi ngồi lặng trên giường cưới, ánh mắt như dính chặt vào cánh cửa phòng tắm vẫn đóng kín. Tiếng đồng hồ treo tường tích tắc, gõ từng nhịp chậm chạp trong không gian tĩnh lặng đến rợn người. Tiệc cưới đã tàn từ lâu, khách khứa ra về, cả căn nhà chỉ còn lại hai chúng tôi — đúng hơn là một mình tôi bên ngoài, còn cô ấy thì trốn trong một thế giới mà tôi không thể bước vào.

Đêm tân hôn. Đáng lẽ phải là đêm hạnh phúc, đêm mở đầu cho một chương mới trong đời vợ chồng. Thế nhưng giờ đây, trước mắt tôi chỉ là bức tường lạnh ngắt của im lặng và nghi ngờ. Cô ấy vào phòng tắm từ hơn hai tiếng trước, không một lời giải thích, không một ánh nhìn. Tôi đã gõ cửa, giọng nhẹ nhàng: “Em ổn không?” – chỉ nhận được một câu đáp khẽ, run: “Cho em chút thời gian…”

Ban đầu, tôi cố trấn an bản thân. Có thể cô ấy ngại, có thể chưa sẵn sàng… Nhưng rồi từng phút trôi qua như nhỏ từng giọt axit lên lòng kiên nhẫn của tôi. Nỗi lo bắt đầu thành hình, từng ý nghĩ đáng sợ hiện ra như bóng ma: Có khi nào cô ấy hối hận? Có điều gì đang giấu tôi?



Tôi đứng lên, bước lại gần cánh cửa, gõ mạnh hơn. “Nếu em không mở, anh sẽ phá cửa đấy.” Tôi nghe tiếng thở gấp, rồi khoảng lặng kéo dài đến ngột ngạt. Bất chợt, tiếng khóa lách cách vang lên. Cửa từ từ mở, và khoảnh khắc đó, tôi tưởng mình đang mơ… một cơn ác mộng.

Cô ấy đứng trước tôi, người quấn khăn tắm trắng, mái tóc vẫn ướt, bết lại dính vào má. Phấn trang điểm chưa kịp rửa trôi hoàn toàn khiến mặt cô lấm lem như vừa khóc. Nhưng không gì khiến tôi chấn động bằng những vết sẹo — dày đặc, nổi rõ, từ bả vai tràn xuống cánh tay và một phần ngực trái.

Tôi sững sờ. Cứng họng. Bao nhiêu câu hỏi ùn lên trong đầu, nhưng tất cả đều bị đẩy lùi bởi một ý nghĩ thoáng qua — và chính nó khiến tôi thấy mình thật tệ hại: "Mình vừa cưới một người phụ nữ không còn lành lặn?"

Chính tôi, người luôn tự nhận mình trưởng thành, tử tế, lại là người đầu tiên phán xét người phụ nữ mình yêu bằng vẻ ngoài. Tôi nghe giọng mình bật ra, đứt đoạn: “Tại sao… em không nói gì trước? Ít ra anh nên được biết…”

Cô ấy run lên, đôi mắt ánh lên nỗi đau, thứ đau đớn không chỉ đến từ câu nói của tôi, mà còn từ ký ức sâu thẳm nào đó vừa bị xới tung. Cô siết chặt chiếc khăn, bước lùi về phía tường, giọng thì thầm: “Em đã định nói. Nhiều lần. Nhưng em sợ… sợ sẽ đánh mất anh…”

Tôi im lặng. Không biết phải nói gì để xoa dịu. Tôi thấy ánh mắt cô như con thú nhỏ bị dồn vào góc, co ro, tổn thương. Tự dưng tôi thấy mình thật đáng ghét.

Rồi cô ngồi xuống giường, run rẩy kể — như thể lần đầu gỡ lớp mặt nạ để cho tôi nhìn thấu bản thân cô. Cô kể về tuổi thơ lớn lên ở một vùng biển nghèo. Năm mười hai tuổi, một vụ nổ bình gas đã cướp đi ngôi nhà và để lại trên cơ thể cô những vết bỏng kinh hoàng. Ba tháng nằm viện, những cơn đau, ánh mắt kỳ thị, tiếng xì xào khiến cô rơi vào trầm cảm suốt tuổi thiếu niên.

Cô không có bạn thân, không dám mặc đồ hở tay, luôn sống kín đáo. Chúng tôi quen nhau trong một chuyến công tác xã hội. Khi ấy, tôi bị cuốn hút bởi sự dịu dàng, thông minh và chu đáo của cô — nhưng chưa bao giờ thắc mắc vì sao giữa cái nắng oi bức, cô vẫn mặc áo tay dài.

Tôi cảm thấy nghèn nghẹn nơi cổ. Đêm đó, chúng tôi không chạm vào nhau. Không phải vì những vết sẹo. Mà bởi tôi không biết cách nói một lời đúng đắn nào để chữa lành. Tôi nằm yên cạnh cô, nghe tiếng thở ngắt quãng.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy — và thấy giường trống. Trên bàn, chỉ có một tờ giấy nhỏ:

“Em xin lỗi vì không đủ can đảm để nói thật. Em biết em sai khi giấu anh. Nhưng nếu được chọn lại, em vẫn sẽ yêu anh, bằng tất cả những gì còn sót lại trong em. Nếu anh không muốn tiếp tục, em hiểu. Đừng tìm em. Em sẽ tự ký đơn.”

Tôi bàng hoàng. Trái tim như bị khoét một lỗ rỗng. Tôi vội lao ra ngoài, gọi điện khắp nơi, dò hỏi bạn bè cũ, liên lạc với người quen. Tôi bỏ cả công việc, bắt chuyến xe về quê cô ở miền Trung. Sau ba ngày, tôi tìm đến được mẹ cô.

Bà nhìn tôi rất lâu, rồi chậm rãi nói: “Con bé về được hai hôm rồi. Suốt ngày nó ngồi ngoài biển, chẳng ăn uống gì, chỉ nhìn xa xăm…”

Chiều đó, tôi ra biển. Gió lồng lộng, sóng rì rào, trời xám như lòng tôi. Cô ngồi đó, quay lưng về phía tôi, dáng người nhỏ bé lọt thỏm giữa bao la. Tôi ngồi xuống cạnh, không nói gì. Chỉ để gió nói giùm mình.

Một lúc sau, cô lên tiếng. “Anh đến làm gì? Mọi chuyện rõ rồi…”

Tôi nắm tay cô, cảm nhận làn da khô ráp run nhẹ. “Anh đến để xin lỗi. Anh đã phản ứng sai, để cái bất ngờ làm anh thành kẻ tổn thương người phụ nữ anh yêu. Nhưng giờ thì anh biết… anh không muốn đánh mất em. Không phải vì anh phải chấp nhận những vết sẹo. Mà vì anh muốn làm người khiến em không còn sợ hãi vì chúng nữa.”

Cô bật khóc, không kìm được. Tiếng nấc bật ra như cơn lũ bị ngăn quá lâu. Tôi ôm cô thật chặt, để cô khóc trên vai mình như một đứa trẻ. Trong khoảnh khắc ấy, tôi biết — mình không chỉ tha thứ cho cô. Mà tôi còn tha thứ cho chính bản thân.

Chúng tôi không trở về thành phố ngay. Ở lại gần một tháng. Tôi cùng gia đình cô sửa lại căn nhà cũ, trồng thêm giàn hoa giấy trước sân. Cô dạy học cho đám trẻ làng chài, tiếng cười của cô vang khắp góc sân trường nhỏ. Mỗi ngày, tôi thấy cô rạng rỡ hơn, ánh mắt trong trẻo hơn. Tôi bắt đầu yêu cô lại — lần này là từ chính những vết sẹo.

Một lần, khi ngồi bên bờ biển, cô quay sang hỏi: “Anh có nghĩ em xấu xí không?”

Tôi cười, hôn lên vai cô: “Nếu em xấu, thế giới này chẳng còn ai đẹp nữa đâu.”

Ba năm sau, cô trở thành giảng viên đại học, chuyên ngành tâm lý học. Tôi mở trung tâm đào tạo kỹ năng sống cho thanh thiếu niên. Ngày khai trương, tôi kể câu chuyện của cô — không che giấu, không tô hồng — như một minh chứng rằng lòng dũng cảm có thật, và tình yêu cũng vậy.

Chúng tôi có một cô con gái. Mỗi tối, con bé thường ngồi lên đùi mẹ, tay sờ vào những vết sẹo và thì thầm: “Mẹ có cầu vồng trên vai nè. Đẹp lắm. Vì mẹ đã chiến thắng bão tố rồi.”

Và tôi hiểu, nếu hôm đó tôi quay lưng bỏ đi, nếu tôi để lòng ích kỷ và sợ hãi lấn át lý trí, tôi đã đánh mất kho báu quý giá nhất đời mình.

Khoảnh khắc cô ấy mở cánh cửa phòng tắm không phải là lúc tôi nên nghĩ đến chia ly. Mà là lúc tôi cần học cách yêu một người thật sự — bằng trái tim, bằng cả bao dung, và cả những vết thương không ai nhìn thấy.