Min menu

Pages

Giúp vợ cũ s:inh con, bác sĩ s:ản khoa b:àng h:oàng khi phát hiện b:í m:ật c:hấn đ:ộng sau ca đỡ đ:ẻ....

Bên ngoài trời đổ mưa rào. Mái tôn phòng trực gõ lộp bộp, từng nhịp đều như tiếng tim mỏi mệt. Trong ánh đèn vàng nhạt, Tuấn vừa rửa tay xong sau một ca mổ cấp cứu dài hơn bốn tiếng. Anh nhắm mắt dựa lưng vào tường, định chợp mắt mười phút thì cánh cửa bật mở.

Y tá Hằng hấp tấp chạy vào, khuôn mặt căng thẳng:

— “Bác sĩ Tuấn! Ca cấp cứu! Sản phụ chuyển dạ sớm, thai nhi có dấu hiệu suy, nghi dây rốn quấn cổ!”

Không cần thêm lời nào. Tuấn bật dậy, khoác áo blouse trắng, chân đã lao ra hành lang trước cả suy nghĩ. Đôi giày vải của anh rít lên trên nền gạch ướt vì nước mưa vương vãi. Một đêm mưa, cấp cứu sản – anh đã quen, nhưng chẳng bao giờ chủ quan.

Khi bước vào phòng sinh, hình ảnh trên bàn khiến bước chân anh chững lại như bị giáng một nhát vào ngực.

Linh.

Người phụ nữ đang thở gấp, mồ hôi nhễ nhại, là vợ cũ của anh – người đã rời khỏi cuộc đời anh cách đây gần hai năm.

Ánh mắt họ giao nhau.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây... Tuấn siết tay, buộc trái tim mình ngừng run rẩy.

— “Kiểm tra tim thai ngay. Gọi bác sĩ Nhi! Chuẩn bị ca hút chân không nếu cần.” — Anh ra lệnh, giọng bình tĩnh đến lạ, như thể trái tim anh không vừa rơi xuống vực.

Linh quay đầu đi, cắn môi chịu đựng cơn co thắt. Cô không nói gì. Tuấn cũng không. Ở đây, lúc này, họ không là người cũ của nhau. Họ là bác sĩ và bệnh nhân. Một đứa trẻ đang chờ được chào đời.

Nhịp tim thai giảm nhanh. Dây rốn đã quấn hai vòng quanh cổ. Mỗi nhịp đập là một cuộc chiến giữa sự sống và cái chết. Tuấn điều chỉnh tư thế, không để tay mình run. Anh chỉ thấy ánh mắt Linh nhìn mình, đầy đau đớn và cầu cứu.

— “Tuấn… làm ơn… cứu con em…”

Một câu ngắn, nhưng chạm thẳng vào nơi yếu đuối nhất trong anh. Tuấn không đáp. Chỉ nghiêng người, bắt đầu thao tác.

Tiếng khóc vang lên.



Đứa trẻ được nhấc ra trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc. Một tiếng khóc xé toạc căn phòng yên ắng khiến mọi người thở phào. Linh òa khóc, yếu ớt gọi tên con. Tuấn nhẹ nhàng cắt dây rốn, trao bé cho y tá rồi quay lại kiểm tra sản dịch, khâu lại vết rách.

Xong hết, anh lặng lẽ đứng dậy, nhìn Linh rồi quay đi. Bàn tay khẽ nắm lại thành nắm đấm. Nỗi gì đó dâng lên trong ngực — vừa quen, vừa đau.

Trong khoảnh khắc trao bé cho y tá, Tuấn đã thoáng thấy khuôn mặt nhỏ ấy – làn da trắng, sống mũi cao, vầng trán rộng và đôi mắt to tròn đầy biểu cảm.

Giống anh… đến ngỡ ngàng.

Ba ngày sau, Linh hồi tỉnh hoàn toàn. Vết thương chưa lành, nhưng tâm trí cô đã tỉnh táo. Tuấn bước vào phòng, tay cầm hồ sơ bệnh án. Không chào, không hỏi han, chỉ là ánh mắt chạm nhau thêm một lần nữa — lần này không còn bất ngờ, chỉ còn lặng im.

Anh khẽ đặt hồ sơ xuống bàn.

— “Em không tái hôn.”

Không phải một câu hỏi. Là một khẳng định.

Linh tránh ánh mắt anh. Mím môi. Một giây, hai giây… rồi cô khẽ gật đầu.

Tuấn nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn mưa – nhẹ hơn đêm hôm đó, nhưng gió vẫn lạnh.

— “Vậy đứa bé là…?”

Cô nhắm mắt.

— “Là con anh.”

Bầu không khí như đông đặc lại.

Tuấn không nhúc nhích. Câu nói ấy không hề nhẹ. Nó như một tảng đá đổ ập xuống tim anh, đè nén mọi thứ từng được giấu trong suốt hai năm.

— “Sao em không nói?”

— “Em định nói… Nhưng anh lúc đó đã chọn công việc, chọn sự nghiệp. Anh chẳng còn thời gian cho em. Mỗi ngày em thức dậy, chỉ còn chiếc ghế trống và tin nhắn báo anh trực. Em nghĩ… mình không còn là điều quan trọng.”

Tuấn lùi lại, như bị tát vào mặt. Những ngày anh mải mê chứng minh năng lực, leo lên vị trí trưởng khoa, anh tưởng Linh sẽ hiểu. Nhưng anh đã đánh đổi. Và đánh mất.

— “Em giữ lại con, vì nó là một phần của anh… Và cũng là điều duy nhất giữ em sống tiếp.”

Nước mắt cô lặng lẽ rơi.

Những ngày sau đó, Tuấn như biến thành một người khác.

Anh không còn chỉ là bác sĩ. Anh là người đàn ông ngồi hàng giờ trong phòng bệnh, học cách pha sữa, thay tã, tập bế đứa trẻ như một kẻ lóng ngóng lần đầu làm cha. Anh chẳng biết mình làm đúng chưa, nhưng mỗi lần nhìn thấy đứa bé cười trong tay mình, tim anh dịu lại.

Linh dần mở lòng. Dẫu cẩn trọng, nhưng cô không còn lạnh lùng. Mỗi lần Tuấn vụng về dỗ con khóc, cô bật cười. Những tiếng cười ấy như cơn gió lành thổi qua ký ức cũ kỹ, đầy bụi mờ và tổn thương.

Một tối muộn, khi Linh cho con bú, Tuấn ngồi bên, lặng lẽ nhìn hai mẹ con. Anh không nói gì một lúc lâu, chỉ chăm chú như sợ mình sẽ quên mất giây phút này.

Rồi anh nhẹ nhàng cất tiếng:

— “Hay… mình cho con một gia đình thật sự đi em?”

Linh ngẩng lên, mắt đỏ hoe. Không phải vì buồn. Mà vì lần đầu sau hai năm, cô thấy lòng mình được ôm ấp bằng niềm tin.

Chuyện chưa dừng lại ở đó.

Một ngày, khi Tuấn đưa Linh đi tái khám, cô bỗng thấy chóng mặt và ngất lịm. Sau nhiều xét nghiệm, bác sĩ chẩn đoán Linh bị suy tuyến yên – một di chứng sau sinh nguy kịch, ảnh hưởng đến nội tiết và khả năng sinh sản sau này.

Tin dữ khiến Tuấn chết lặng. Anh ngồi suốt đêm trong hành lang bệnh viện, tay nắm lấy bàn tay Linh như sợ cô sẽ biến mất lần nữa.

— “Tuấn…” — Linh yếu ớt — “Nếu sau này em không thể có thêm con, anh có hối hận không?”

Anh siết tay cô, dứt khoát:

— “Anh đã từng mất em một lần, anh sẽ không để mất thêm gì nữa. Một đứa con – là đủ để anh sống cả đời.”

Một năm sau.

Trong căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô, đèn lồng treo sáng lung linh. Bạn bè, đồng nghiệp đến chúc mừng lễ cưới giản dị của Tuấn và Linh. Không váy cưới rườm rà, không hội trường rộn ràng, chỉ là những nụ cười chân thành.

Tuấn nắm tay Linh. Trên tay còn lại, anh bế con — thằng bé kháu khỉnh đang nghịch mái tóc bố.

Mọi thứ chẳng cần hoàn hảo, chỉ cần đúng người, đúng lúc.

Đêm ấy, trời lại mưa. Nhưng không ai thấy lạnh nữa. Trong căn nhà nhỏ ấy, hạnh phúc đang vỗ về những trái tim từng tan vỡ.