Min menu

Pages

Đ:ỡ đ:ẻ cho vợ cũ, vị bác sĩ ch:ết l:ặng khi nhìn th:ấy một chi tiết khiến t:im như ng:ừng đ:ập...

 Tiếng mưa gõ lộp bộp trên mái tôn phòng trực như một khúc dạo đầu định mệnh. Bên ngoài, trời đen đặc, từng tia chớp rạch ngang bầu trời xám xịt. Trong căn phòng yên ắng chỉ còn tiếng thở mệt mỏi của bác sĩ Tuấn – trưởng khoa Sản – vừa kết thúc một ca mổ kéo dài hơn năm tiếng. Mồ hôi còn ướt lưng áo, nhưng anh chưa kịp thay đồ thì tiếng cửa bật mở.

Y tá Lan lao vào, mắt hoảng hốt, giọng gấp gáp:

– “Bác sĩ Tuấn! Ca sinh khó. Sản phụ chuyển dạ sớm, thai nhi có dấu hiệu suy tim, nghi dây rốn quấn cổ!”

Tuấn lập tức bật dậy. Bản năng nghề nghiệp khiến mọi mỏi mệt tan biến. Anh khoác nhanh áo blouse, giày chưa kịp buộc chặt, lao vội về phòng cấp cứu. Dù đã xử lý hàng trăm ca nguy cấp, nhưng cảm giác lo lắng vẫn len lỏi – bởi sinh mệnh là thứ mong manh nhất.

Anh xô cửa bước vào phòng sinh, nhưng hình ảnh trước mắt khiến cả người anh khựng lại.

Người nằm trên bàn sinh, gương mặt tái nhợt, mắt nhắm nghiền, mồ hôi đẫm trán… là Linh – người vợ cũ mà anh chưa bao giờ quên.

Cơn đau dồn dập khiến Linh gần như không còn tỉnh táo. Cô cảm nhận mọi chuyển động trong cơ thể như một cuộc vật lộn sống còn. Khi hé mắt thấy gương mặt quen thuộc giữa ánh đèn lạnh lẽo của phòng sinh, cô tưởng mình đang mơ.

Nhưng đôi mắt ấy, giọng nói ấy… không thể nhầm lẫn. Là anh – người từng là chồng cô, là người cô vừa yêu vừa hận suốt ba năm qua.

– “Chuẩn bị phẫu thuật cấp cứu. Kiểm tra tim thai, đo huyết áp. Nhanh!” – Giọng Tuấn cương quyết, không một chút dao động. Nhưng bàn tay anh khi đặt lên bụng cô lại run nhẹ.

Cô thều thào, giọng đứt quãng:

– “Tuấn… làm ơn… cứu con em…”

Anh không đáp. Chỉ siết nhẹ tay cô, rồi lao vào thao tác. Mồ hôi rịn trên trán anh, từng động tác đều chuẩn xác đến tuyệt đối. Cả ekip làm việc dưới ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy lo âu của anh.

Thời gian như đông cứng. Nhịp tim thai giảm từng giây. Sự sống bị bóp nghẹt bởi sợi dây tử thần quấn quanh cổ đứa trẻ.

Và rồi – tiếng khóc yếu ớt bật lên.



Tuấn khựng người. Anh bế đứa bé trên tay, cả người ướt đẫm, tim đập thình thịch. Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt bé nhỏ – nơi đôi mắt tròn xoe mở hé, sống mũi cao thanh, và vầng trán rộng quen thuộc đến kỳ lạ.

Một cảm giác nghèn nghẹn trào dâng, khiến tim anh như bị ai đó bóp nghẹt. Anh đưa mắt nhìn Linh – cô đã ngất lịm đi sau ca mổ, khuôn mặt trắng bệch nhưng bình yên.

Đêm ấy, anh thức trắng bên ngoài phòng hồi sức. Không phải vì nghĩa vụ bác sĩ, mà bởi những câu hỏi dồn dập trong đầu. Những năm tháng xa cách, sự thật nào đã bị chôn vùi?

Ba ngày sau, khi Linh tỉnh lại, cô bắt gặp ánh mắt anh từ chiếc ghế sát giường. Tuấn gầy đi, râu lởm chởm, nhưng đôi mắt vẫn sâu thẳm như thuở nào. Cô quay mặt đi, nhưng không thể né tránh câu hỏi đang đến.

– “Linh… em không tái hôn, đúng không?”

Cô im lặng.

– “Vậy… tại sao lại có con? Đứa bé… rất giống anh.”

Môi cô run nhẹ. Nước mắt trào ra khi chưa kịp cất lời. Phải mất một lúc, cô mới nghẹn ngào thú nhận:

– “Là con anh… Em phát hiện mình có thai sau khi ly hôn. Khi ấy… em định báo, nhưng rồi em nghĩ… anh đã chọn công việc. Em không muốn làm phiền cuộc sống của anh nữa.”

Tuấn đứng sững. Lồng ngực anh nặng trĩu, cổ họng khô rát. Anh bước đến, ngồi xuống cạnh giường, bàn tay nắm lấy tay cô, khẽ siết.

– “Em nghĩ anh không muốn làm cha sao? Anh chưa từng ngừng yêu em, Linh à…”

Linh bật khóc. Những tháng ngày mang thai một mình, chịu bao lời dèm pha, bao đêm đau đớn không ai bên cạnh… giờ đây vỡ òa thành nước mắt. Cô chưa bao giờ mong điều gì khác ngoài việc anh hiểu được nỗi đau cô từng chịu.

Tuấn cúi đầu, đặt môi lên trán con, giọng nghẹn ngào:

– “Cho anh chuộc lại lỗi lầm… được không?”

Những ngày sau đó, anh trở lại bệnh viện không chỉ với vai trò bác sĩ. Anh học cách thay tã, pha sữa, bế con, ru ngủ. Đứa bé lần đầu tiên gọi “ba” khiến tim anh như tan chảy. Linh nhìn anh – người đàn ông từng xa cách, nay lại gần gũi đến lạ.

Cô thấy anh mỗi ngày đều thay đổi – dịu dàng hơn, kiên nhẫn hơn, và không giấu diếm tình cảm. Đôi lúc cô vẫn sợ, vẫn dè chừng. Nhưng ánh mắt anh luôn tha thiết – như muốn bù đắp cả phần đời đã mất.

Một buổi chiều, khi Linh đang cho con bú, Tuấn ngồi kế bên, mắt nhìn ra ngoài ô cửa mưa rơi lất phất.

– “Hay là… mình cho con một gia đình trọn vẹn đi em?” – Anh hỏi, giọng nhẹ như gió thoảng.

Linh ngẩng lên, mắt ngấn nước. Cô thấy sự chân thành trong ánh nhìn anh. Không phải là lời hứa suông, mà là cam kết trọn đời.

Cô gật đầu – thật chậm, thật khẽ, như thả trôi những nghi ngờ cuối cùng.

Một năm sau, họ tổ chức một lễ cưới giản dị tại nhà – chỉ có bạn bè thân thiết và gia đình. Cô dâu mặc váy trắng, nụ cười rạng rỡ. Chú rể ôm đứa con nhỏ trong tay, mắt ánh lên niềm hạnh phúc tròn đầy.

Khi MC hỏi: “Anh có nguyện ý yêu cô ấy trọn đời không?”

Tuấn đáp không chút do dự:

– “Tôi đã từng đánh mất cô ấy một lần. Nhưng giờ đây, tôi thề – sẽ không bao giờ để điều đó lặp lại.”

Tiếng vỗ tay vang rền. Linh cười, môi run run. Trong ánh nắng nhạt của buổi chiều thu, mái nhà nhỏ ngập tràn tiếng cười con trẻ và tiếng lòng đã tìm được chốn an yên.

Đêm hôm ấy, trời lại đổ mưa.

Nhưng không còn lạnh buốt. Bên trong căn nhà, Tuấn bế con ngủ, Linh tựa vào vai anh, tay nắm tay. Mưa rơi, nhưng lòng người đã thôi cô quạnh.

Bởi những trái tim từng tổn thương… cuối cùng cũng tìm được nhau, giữa giông bão của cuộc đời.