Tôi tên là Huyền, 33 tuổi, làm giáo viên mầm non tại một trường tư trong thành phố. Công việc không quá áp lực nhưng thu nhập chỉ vừa đủ sống, cũng nhờ vậy mà tôi có thời gian chăm sóc gia đình, nhất là con trai nhỏ mới lên ba tuổi. Gia đình tôi từng là hình mẫu mà nhiều người bạn ngưỡng mộ – cho đến khi sự bình yên ấy bắt đầu nứt vỡ từng chút một.
Chồng tôi – Minh – từng là kỹ sư xây dựng, điềm đạm, trầm tính và luôn thương vợ con. Anh bị cắt hợp đồng sau đợt dịch , công ty phá sản, nợ lương mấy tháng liền. Không muốn để tôi gồng gánh một mình, anh chuyển sang làm tài xế taxi cho một hãng tư nhân, ca đêm, từ 7 giờ tối đến tận 4 giờ sáng hôm sau.
Tôi từng thương anh vô hạn. Đêm mưa gió, tôi nằm thao thức, chỉ mong điện thoại không rung vì cuộc gọi khẩn cấp nào đó. Nhiều lần tôi dậy sớm, nấu bữa sáng sẵn, để anh về có cái ăn rồi ngủ. Nhưng rồi, những quan tâm đó bị bào mòn dần bởi một thứ khác – sự nghi ngờ.
Lương anh nhận hàng tháng ít đến khó tin, chỉ 6–7 triệu, có tháng còn chưa đủ tiền đóng học cho con. Tôi từng hỏi nhẹ nhàng:
— Có phải hãng trừ phần trăm nhiều quá không anh?
Anh nhún vai, mắt nhìn ra cửa sổ:
— Ừ, vừa tiền xăng, tiền sửa xe, lại bị khách quỵt hoài. Em không biết đâu.
Tôi không muốn cãi, chỉ im lặng. Nhưng sự bất an cứ lớn dần như lớp sóng ngầm dưới vẻ yên ả của mặt biển. Tôi bắt đầu để ý thời gian anh về nhà, cách anh hay lảng tránh ánh mắt khi tôi hỏi chuyện.
Một hôm, khi đang cho con ăn, chị bạn thân gọi điện. Chị làm thu ngân ở một bar khá nổi trong thành phố. Giọng chị nhỏ nhưng gấp gáp:
— Huyền, tối qua tao thấy chồng mày chở một cô gái trẻ ra khỏi quán. Hai người nói chuyện vui vẻ lắm. Cô kia mặc váy đỏ, ngắn sát đùi, ngồi sát rạt anh ấy.
Tôi lặng đi một giây, rồi cười trấn an:
— Chắc khách đi bar về thôi.
Nhưng trong lòng, có điều gì đó như vụn vỡ. Tôi quyết định điều tra.
Tối hôm sau, tôi gửi con cho bà ngoại, giả vờ đi họp lớp. Tôi mặc áo khoác dài, đội mũ rộng và đeo khẩu trang kín mít. Tôi dùng sim rác đặt xe qua app hãng taxi chồng đang chạy. Điểm đón là một góc công viên, nơi ít người qua lại. Tim tôi đập mạnh khi thấy tên tài xế hiển thị: “Minh Nguyễn.”
Chiếc taxi trắng lăn bánh đến chỗ hẹn. Tôi bước nhanh lại, tay run khi mở cửa xe. Nhưng không ngờ, ánh đèn đường rọi vào bên trong lại khiến tôi như bị một cú đấm thẳng vào ngực.
Ghế phụ không trống. Một cô gái trẻ, váy lụa màu bạc, tóc xoăn dài, tô son đỏ đậm, đang nghiêng đầu cười nói với anh. Cô ta còn đặt tay lên đùi anh – người đàn ông từng thề sẽ yêu tôi suốt đời.
Anh giật mình quay lại. Ánh mắt hoảng hốt khi nhận ra tôi qua giọng nói dù tôi vẫn che kín mặt:
— Chị… chị đi đâu vậy?
Tôi im lặng. Cô gái kia nhìn tôi, ánh mắt nửa khinh thường nửa tò mò, rồi buông một câu:
— Vợ à? Anh ấy bảo anh độc thân mà?
Minh hét lên:
— Im đi!
Tôi quay người bỏ đi, không nói một lời. Không hiểu sao, nước mắt không thể chảy. Trái tim tôi như hóa đá.
Tôi không về nhà ngay. Tôi lang thang qua nhiều con phố, đôi chân đau rát, đầu óc trống rỗng. Mọi kỷ niệm ùa về như cuốn phim tua ngược – bữa cơm tôi chờ anh không về, cái ôm lưng chừng khi anh vội vã rời đi, ánh mắt con trai khi hỏi: “Ba đâu rồi mẹ?”
Về đến nhà, tôi thấy anh ngồi trong phòng khách, mặt mũi thảm hại, đầu cúi gằm.
— Anh xin lỗi. Anh không có ý phản bội. Chỉ là... anh mệt mỏi, muốn tìm ai đó nghe mình nói chuyện. Em suốt ngày bận con, bận lớp học, anh thấy cô đơn...
Tôi bật cười. Giọng tôi khô khốc như chiếc lá cháy:
— Còn tôi thì không mệt mỏi chắc?
Anh lặng im. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
— Anh ra khỏi nhà. Tôi không muốn con tôi chứng kiến cảnh này.
Một tuần sau, anh chuyển đi. Tôi không khóc, chỉ cảm thấy rỗng rãi. Lạ thay, tôi cũng thấy nhẹ nhõm. Như thể tôi đã gỡ được sợi dây siết cổ mình suốt bao tháng ngày.
Một tuần trôi qua, rồi một tháng. Tôi quay lại với nhịp sống cũ – đi làm, đón con, dọn dẹp. Không còn ai nhắn “em ăn gì chưa?”, nhưng cũng không còn dằn vặt bởi tiếng còi xe mỗi đêm.
Rồi một hôm, tôi nhận được tin nhắn từ số lạ:
“Chị đừng trách anh Minh. Em mới là người chủ động. Em đã nghỉ việc ở bar rồi. Em xin lỗi.”
Tôi đọc xong, chỉ nhẹ nhàng xóa đi. Tôi không thấy giận cô ta. Người phá vỡ mái ấm này không phải là cô ấy – mà là người từng hứa sẽ bảo vệ nó.
Một buổi tối nọ, tôi đang đọc sách cho con thì có tiếng chuông cửa. Là mẹ chồng cũ. Bà mang theo hộp sữa, ít đồ chơi. Bà khóc, nắm tay tôi:
— Mẹ biết mẹ không có quyền xin gì cả. Nhưng mẹ xin lỗi con. Thằng Minh nó sai. Nó hối hận lắm rồi.
Tôi nắm lấy tay bà, cười nhẹ:
— Mẹ không cần xin lỗi. Mẹ vẫn là bà nội của cu Bin.
Gần một năm sau, tôi dần thích nghi với cuộc sống một mình. Tôi đăng ký học thêm lớp kỹ năng sư phạm, tham gia câu lạc bộ phụ huynh, thi thoảng đưa con đi dã ngoại. Mỗi ngày bận rộn, nhưng lòng tôi dần bình yên.
Minh thỉnh thoảng gửi tiền trợ cấp, xin được gặp con vào cuối tuần. Tôi đồng ý, nhưng có điều kiện rõ ràng: không nhắc đến chuyện quá khứ, không mang người khác đến.
Một lần, tôi bị sốt nặng, con cũng ho dai dẳng. Tôi vừa nằm nghỉ vừa ráng bế con. Đêm đó, Minh đến đón con đi chơi, thấy vậy liền giúp đưa con đi khám, mua thuốc rồi dọn dẹp nhà cửa. Khi tôi tỉnh dậy, thấy phòng khách sáng đèn, bát cháo đặt cạnh giường. Có lẽ, trong khoảnh khắc ấy, tôi biết anh vẫn còn là một người cha tốt.
Nhưng tôi không vì vậy mà yếu lòng.
Một đêm mưa, khi tôi vừa dọn đồ chơi cho con, thì chuông cửa vang lên. Tôi ra mở. Minh đứng đó, ướt sũng.
— Huyền… anh xin lỗi. Anh nhớ con. Nhớ em. Một năm qua, anh sống không ra gì. Em… có thể cho anh cơ hội không?
Tôi nhìn anh. Người đàn ông từng là chồng tôi, từng khiến tôi yêu, đau, hận. Giờ đây, ánh mắt anh chân thành đến lạ. Nhưng tôi không còn là người phụ nữ của một năm trước.
— Em tha thứ. Nhưng tha thứ không có nghĩa là quay lại.
Anh cúi đầu, cười buồn, rồi quay đi.
Tôi đóng cửa, quay lại phòng, ôm con vào lòng. Tim tôi vẫn đập mạnh, nhưng không phải vì đau nữa – mà vì tôi biết, tôi đã bước qua được bóng tối.
Cuối cùng, tôi chọn bình yên.