Tôi tên là Huyền, năm nay 33 tuổi, là giáo viên mầm non ở một trường tư trong thành phố. Cuộc sống của tôi trước đây yên bình, đơn giản, với những tiếng cười trẻ thơ, những buổi chiều về bên căn bếp nhỏ và tiếng chân con trai lon ton chạy quanh nhà. Tôi từng tin rằng, chỉ cần yêu và hy sinh, mọi thứ sẽ vẹn toàn. Nhưng tình yêu, như tôi nhận ra sau này, không chỉ cần sự hy sinh từ một phía.
Chồng tôi – Minh – từng là kỹ sư xây dựng. Anh cao lớn, có đôi mắt sáng và giọng nói trầm ấm. Tôi yêu anh từ năm cuối đại học. Chúng tôi cưới nhau sau ba năm yêu nhau. Cuộc sống hôn nhân những năm đầu không giàu sang, nhưng ngập tràn tiếng cười. Cho đến khi dịch bệnh ập đến, công ty anh phá sản, và anh phải chuyển nghề – trở thành tài xế taxi chạy ca đêm.
Anh nói rằng chạy đêm dễ kiếm tiền hơn, ít kẹt xe. Tôi tin anh. Mỗi đêm khi gió rít bên khung cửa, tôi nằm ôm con, mắt không thể dứt khỏi màn hình điện thoại, dõi theo từng phút đồng hồ trôi qua. Tôi lo cho anh, lo từng chuyến xe, từng lần phanh gấp. Nhưng nỗi lo ấy, dần dà, được thay thế bằng nghi ngờ.
Tôi bắt đầu để ý những khoản lương. Tháng nào cũng chỉ tầm 6–7 triệu, có tháng chưa tới 6. Anh bảo hãng trừ phần trăm cao, xăng dầu, bảo dưỡng, khách quỵt. Tôi hỏi, anh không cáu gắt, chỉ thở dài và né tránh. Nhưng ánh mắt anh không còn như xưa – không còn cái nhìn thẳng thắn mà tôi từng yêu.
Rồi một ngày, khi tôi đang cho con ăn, chị bạn thân gọi. Chị làm thu ngân ở một quán bar lớn. Giọng chị hạ thấp, ngập ngừng:
— Tối qua tao thấy Minh chở một cô gái trẻ ra khỏi quán. Váy đỏ, ngắn cũn, son đỏ. Họ cười nói thân thiết lắm.
Tôi cười, gượng gạo:
— Chắc là khách thôi.
Nhưng đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi nhìn con ngủ, mà lòng như có hàng ngàn mũi kim châm. Tôi không thể tiếp tục giả vờ. Tôi quyết định làm rõ. Gửi con cho mẹ, nói dối là họp phụ huynh, tôi ra ngoài trong bộ dạng kín mít. Mũ rộng, khẩu trang cao, và một chiếc sim rác trong điện thoại lạ. Tôi đặt xe qua app – hãng chồng tôi làm. Tim tôi nện thình thịch khi thấy tên tài xế hiển thị: "Minh Nguyễn."
Chiếc taxi trắng tới. Tôi bước tới, kéo khẩu trang lên tận mắt. Cửa xe bật mở. Nhưng thứ tôi thấy không chỉ là chồng. Ghế phụ có một cô gái. Váy lụa mỏng, tóc xoăn dài, son đỏ. Cô ta nghiêng về phía anh, cười nũng nịu. Còn anh – ánh mắt anh long lanh, rạng rỡ, như chưa từng có vết gợn trong đời.
Tôi không nói gì. Nhưng anh nhận ra tôi qua giọng:
— Chị... đi đâu?
Tôi im lặng. Cô gái nhìn tôi, nhướng mày, rồi bật cười:
— Vợ à? Sao anh bảo độc thân vui tính?
Anh quát cô ta. Tôi lùi lại, đóng cửa. Lòng tôi lạnh đi từng chút. Không phải vì ghen, mà vì thất vọng.
Tôi đi lang thang. Phố đêm loang ánh đèn mờ nhạt. Tôi thấy mình trơ trọi như một chiếc lá rụng cuối mùa. Mọi hy sinh, mọi niềm tin tôi vun đắp, giờ hóa thành bong bóng xà phòng. Tôi nhớ từng lần nấu ăn khuya, từng khi thức đợi cửa, từng câu con hỏi: “Ba đi làm chưa về hả mẹ?”
Về nhà, tôi thấy anh đã đợi. Mắt anh đỏ hoe. Anh thú nhận. Rằng chỉ mới quen cô ta. Rằng anh mệt mỏi, cần chốn nhẹ nhàng. Tôi bật cười. Khô khốc.
— Còn tôi? Tôi là gì? Là gánh nặng à?
Anh cúi đầu, không nói. Tôi không khóc. Tôi chỉ bảo:
— Anh đi đi. Tôi không muốn con tôi thấy cảnh này.
Một tuần sau, anh dọn đi. Tôi không níu kéo. Nhưng đêm đầu tiên không có anh, tôi vẫn thức trắng. Không phải nhớ, mà là trống rỗng. Tôi thấy mình như kẻ thất trận. Nhưng rồi con tôi khóc giữa đêm. Tôi ôm con, vỗ về, và nhận ra: tôi không đơn độc.
Một đêm, tôi nhận được tin nhắn từ số lạ:
“Chị đừng trách anh Minh nhiều. Em mới là người chủ động. Em xin lỗi. Em đã nghỉ bar.”
Tôi đọc, rồi xoá. Tôi không giận. Người phá vỡ là anh, không phải cô ta. Nếu không phải cô ấy, sẽ là người khác.
Thời gian trôi. Tôi quay lại với công việc, với cuộc sống làm mẹ đơn thân. Tôi học nấu ăn giỏi hơn, học thêm về phát triển bản thân. Con tôi lớn lên, bắt đầu hỏi những câu khiến tôi nghẹn ngào:
— Sao ba không về nữa mẹ?
Tôi vuốt tóc con:
— Ba bận việc xa. Nhưng mẹ luôn ở đây.
Tôi không oán. Không còn những đêm tự hỏi “Vì sao?” nữa. Tôi hiểu: không phải ai cũng có đủ bản lĩnh để giữ lời thề. Nhưng tôi thì phải đủ mạnh mẽ, vì con.
Anh thỉnh thoảng gửi tiền. Cũng có lần xin gặp con. Tôi đồng ý, nhưng có giới hạn. Tôi không để con bị tổn thương lần nữa.
Một đêm mưa, khi tôi đang thu xếp đồ chơi, chuông cửa reo. Tôi mở ra. Là anh. Ướt sũng, tóc bết vào trán. Mắt anh đỏ hoe:
— Anh nhớ con. Nhớ em. Anh sai rồi.
Tôi nhìn người đàn ông từng là tất cả. Giờ đây, nhỏ bé đến đáng thương. Tôi bình thản:
— Em tha thứ. Nhưng tha thứ không phải để quay lại.
Anh gật đầu, quay đi. Tôi khép cửa. Tim tôi đập mạnh. Nhưng là nhịp đập của sự hồi sinh.
Tôi đã vượt qua. Tôi là Huyền – một người mẹ, một người phụ nữ không hoàn hảo, nhưng đã học cách yêu chính mình. Trời ngoài kia vẫn mưa, nhưng trong tôi, trời đã hửng nắng rồi.