Tôi tên là Huyền, ba mươi ba tuổi, là giáo viên mầm non ở một trường tư trong thành phố. Cuộc sống của tôi trôi qua êm đềm như mặt hồ không gợn sóng, cho đến khi mặt hồ ấy bị xáo trộn bởi những cơn gió lặng thầm nhưng tàn nhẫn. Chồng tôi – Minh – từng là kỹ sư xây dựng, người đàn ông trầm tính, điềm đạm và yêu thương gia đình. Nhưng sau đại dịch, công ty anh phá sản, anh đành chuyển sang làm tài xế taxi ca đêm. Anh nói chạy ban đêm ít kẹt xe, khách chủ yếu là người đi chơi khuya hoặc từ sân bay, công việc ổn định và dễ xoay xở.
Ban đầu, tôi thương anh vô cùng. Mỗi khi trời mưa hay trở lạnh, tôi nằm co ro trong chăn mà lòng cứ thắt lại, chỉ mong anh bình an trở về. Tôi biết anh mệt, nên chẳng bao giờ ca thán. Mỗi tối, tôi đều chuẩn bị cơm phần, canh nóng, để sẵn trong lồng bàn. Nhưng rồi, những điều nhỏ nhặt khiến tôi dần nghi ngờ. Dù làm đêm hôm vất vả, tiền lương mỗi tháng anh mang về chỉ vỏn vẹn vài triệu bạc, có tháng chưa nổi bảy triệu. Tôi hỏi thì anh chỉ nhún vai:
"Hãng cắt cổ lắm. Rồi còn tiền xăng, sửa xe, mấy ông khách quỵt tiền nữa. Em không biết được đâu."
Tôi không có lý do gì để không tin anh, nhưng linh cảm đàn bà mách bảo tôi có điều gì đó không ổn. Cảm giác bất an cứ lớn dần, như một đám mây đen âm ỉ kéo đến giữa bầu trời tưởng chừng trong xanh.
Rồi một tối, khi tôi đang bón cơm cho con, điện thoại rung lên. Là chị Lan – bạn thân tôi, làm thu ngân ở một quán bar lớn trong thành phố. Giọng chị có vẻ dè chừng:
"Tối qua tao thấy chồng mày chở một con nhỏ ra khỏi bar. Mặc váy đỏ, ngắn cũn, còn cười nói thân thiết. Tao chắc là nó không phải khách bình thường đâu."
Tay tôi khựng lại, muỗng cháo rơi xuống sàn. Tim tôi đập thình thịch. Tôi cố gắng cười gượng:
"Chắc là khách đi bar về thôi chị. Anh ấy chạy taxi mà."
Nhưng đêm đó, tôi không ngủ được. Ánh mắt con tôi lấp lánh trong bóng tối khiến tôi chợt thấy mình như đang sống hai cuộc đời – một là người mẹ tảo tần, một là người vợ mù quáng.
Tôi quyết định tìm hiểu. Một buổi tối cuối tuần, tôi gửi con cho mẹ tôi, lấy lý do đi họp phụ huynh. Tôi mặc áo khoác dài, đeo khẩu trang, đội mũ rộng và lấy một chiếc điện thoại phụ, dùng sim rác đặt xe từ app taxi mà chồng tôi làm. Tôi chọn điểm đón cách nhà khoảng một cây số. Khi app hiện "Minh Nguyễn đang tới", tim tôi chùng xuống như một cánh cửa vừa khép lại.
Chiếc xe taxi trờ tới, trắng toát dưới ánh đèn đường. Tôi tiến lại, mở cửa xe.
Và rồi, thế giới trong tôi vỡ vụn.
Trên ghế phụ, một cô gái trẻ, váy lụa ôm sát, môi đỏ chót, tóc xoăn bồng bềnh, đang ngả nghiêng cười nói với anh – chồng tôi. Còn anh, ánh mắt anh sáng rực như chưa từng tắt đi vì trách nhiệm hay mệt mỏi. Đó là ánh nhìn mà đã lâu tôi không còn thấy anh dành cho tôi nữa.
Tôi không nói gì. Khẩu trang vẫn còn trên mặt, nhưng giọng tôi nghẹn lại:
"Anh chạy xe hả?"
Anh khựng lại. Ánh mắt nhận ra tôi. Miệng lắp bắp:
"Huyền...? Em...?"
Cô gái kia liếc tôi rồi cười khẩy:
"Vợ à? Đêm nào anh chả bảo độc thân vui tính."
Tôi quay đi, đóng cửa xe. Trái tim như bị bóp nghẹt. Không nước mắt. Không tiếng gào. Chỉ là một khoảng lặng kinh hoàng, như thể tất cả máu trong người tôi ngừng chảy trong tích tắc.
Tôi đi bộ hàng giờ. Mỗi bước chân là một đoạn ký ức: những lần tôi thức đêm chờ cửa, những bữa cơm nguội ngắt vì anh về trễ, những đêm con sốt tôi xoay xở một mình mà anh không hay biết. Tất cả hiện về như từng nhát dao cắm vào tim.
Khi tôi về đến nhà, anh đã chờ sẵn. Gương mặt anh tái đi, giọng run rẩy:
"Anh xin lỗi. Anh chỉ mới quen cô ta gần đây. Không có gì sâu đậm. Anh mệt mỏi... áp lực... chỉ muốn tìm một nơi nhẹ nhàng."
Tôi cười. Nụ cười khô cạn:
"Còn tôi thì sao? Tôi không mệt à? Không áp lực à? Tôi vừa đi làm, vừa chăm con, vừa chờ đợi một người đàn ông đang tìm 'sự nhẹ nhàng' ở một cô gái trẻ?"
Anh im lặng. Tôi cũng không đợi câu trả lời. Tôi chỉ nói:
"Anh ra khỏi nhà. Tôi không muốn con tôi chứng kiến điều này."
Anh rời đi một tuần sau đó. Không níu kéo. Không giận dữ. Chỉ là bóng dáng anh khuất sau cánh cửa như một phần ký ức bị chôn vùi.
Tôi sống một mình. Ban đầu là hụt hẫng, là trống trải, là những đêm nằm co ro khóc không thành tiếng. Nhưng dần dần, tôi thấy bình yên. Tôi dọn dẹp nhà cửa, thay rèm mới, trồng vài chậu hoa. Tôi nấu ăn cho hai mẹ con, kể chuyện cho con nghe, dạy con những điều tử tế. Tôi bắt đầu viết nhật ký, những trang viết đầy nước mắt, rồi đầy nụ cười.
Một tối muộn, tôi nhận được tin nhắn từ số lạ:
"Chị đừng trách anh Minh. Em là người chủ động. Em xin lỗi. Em đã nghỉ việc ở bar rồi. Mong chị tha thứ."
Tôi đọc đi đọc lại. Không giận. Không trách. Trong câu chuyện này, người đáng trách là anh – người đã chọn phản bội. Còn cô gái kia, chỉ là một cái bóng lướt qua.
Thời gian trôi. Tôi không còn yêu anh. Nhưng tôi không ghét anh nữa. Tôi chỉ thấy tiếc cho một người từng được tôi yêu bằng cả tuổi trẻ.
Anh vẫn gửi tiền trợ cấp hàng tháng. Có lần xin gặp con, tôi đồng ý, nhưng luôn có tôi bên cạnh. Tôi không muốn con mình lớn lên với sự thiếu hụt, nhưng cũng không để nó sống trong dối trá.
Một đêm mưa, khi tôi đang dọn đồ chơi, chuông cửa reo. Anh đứng đó, áo ướt sũng, mắt đỏ hoe:
"Anh nhớ con. Anh nhớ em. Anh sai rồi. Em tha thứ cho anh được không?"
Tôi nhìn anh. Một người đàn ông từng là cả thế giới của tôi, giờ đây nhỏ bé và cô đơn.
Tôi nói:
"Em tha thứ. Nhưng tha thứ không phải là quay lại."
Anh gật đầu. Không nói thêm. Quay lưng bước đi.
Tôi đóng cửa. Trái tim vẫn đập nhanh, nhưng không phải vì đau đớn. Mà vì tôi biết, cuối cùng, tôi đã đi qua được những ngày tăm tối nhất đời mình.
Tôi ôm con vào lòng, thì thầm:
"Mẹ ổn. Chúng ta sẽ ổn."