Min menu

Pages

Vợ t:ắm suốt 2 tiếng trong đêm t:ân h:ôn không ra. Khi cô ấy bước ra, tôi c:hết l:ặng và chỉ muốn k:ết t:húc cuộc h:ôn n:hân...

 Tôi ngồi bất động trên mép giường cưới, tay bóp nhẹ vạt áo cưới đã nhăn nheo. Căn phòng khách sạn năm sao lặng như tờ, chỉ có tiếng điều hòa rì rào và tiếng nước tí tách vang vọng từ phía sau cánh cửa phòng tắm – nơi cô ấy đã khóa trái gần hai tiếng đồng hồ.

Gần nửa đêm. Buổi tiệc kết thúc từ lâu, khách khứa đã ra về, và thành phố ngoài kia dường như cũng chìm vào giấc ngủ. Vậy mà đêm tân hôn của tôi – cái đêm mà lẽ ra sẽ là khởi đầu ngọt ngào nhất trong đời – lại lạnh ngắt và xa cách.



Tôi đưa mắt nhìn cánh cửa. Tĩnh lặng. Vô tri. Như chính nỗi bất an đang gặm nhấm tôi từ bên trong. Tôi đã thử gõ cửa vài lần, dịu dàng hỏi nhỏ: “Em không sao chứ?” Nhưng câu trả lời chỉ là tiếng vọng mơ hồ: “Cho em chút thời gian…”

Ban đầu, tôi nghĩ cô ấy ngại ngùng. Lần đầu tiên, sau một mối tình kéo dài ba năm, chúng tôi được ở cạnh nhau đúng nghĩa. Nhưng thời gian trôi qua, từng phút như kim đồng hồ găm vào da thịt. Cảm giác bất ổn bắt đầu nhen nhóm.

Liệu cô ấy có hối hận? Liệu có điều gì mà tôi chưa từng biết? Những câu hỏi tua đi tua lại trong đầu khiến tôi không thể ngồi yên. Cuối cùng, tôi bước đến, tay đặt lên cánh cửa lạnh toát, giọng hơi gắt: “Nếu em không mở cửa, anh sẽ gọi người đến phá khóa.”

Một khoảng lặng kéo dài. Rồi tiếng lách cách vang lên. Cánh cửa mở chậm rãi. Tôi gần như nín thở.

Cô ấy đứng đó, gương mặt còn vương phấn trang điểm nhòe nước, đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc cạn cả nước mắt. Khăn tắm quấn chặt quanh thân người nhỏ bé. Nhưng thứ khiến tôi chết lặng… là những vết sẹo. Sẹo lớn. Chi chít. Trải dài từ vai xuống cánh tay, kéo đến tận phần ngực trái.

Tôi đã yêu một người con gái ba năm trời, và chưa từng nhìn thấy những vết sẹo ấy. Cô ấy luôn kín đáo, chưa bao giờ mặc đồ hở vai, hở tay, chưa bao giờ để tôi chạm vào da thịt nhiều hơn những cái ôm e lệ. Tôi không hỏi. Và cô cũng không kể.

Trong giây phút đó, hàng loạt suy nghĩ tàn nhẫn vụt qua đầu tôi. Một phần trong tôi – cái phần ích kỷ và nông nổi – thì thầm: “Cô ấy đã không còn lành lặn. Liệu mình có thể chấp nhận không?”

Tôi nghe chính mình bật ra lời lẽ ngu xuẩn nhất đời: “Tại sao em không nói trước? Em nghĩ anh nên biết chứ?”

Cô ấy giật mình như bị tát. Đôi mắt hoảng sợ. Bàn tay siết chặt khăn tắm đến trắng bệch. Cô quay mặt đi, giọng như vỡ vụn: “Em từng muốn nói… nhưng không dám. Em sợ… sẽ mất anh nếu anh biết.”

Tôi đứng lặng. Lồng ngực như có gì đó đè nặng. Cô ấy lùi vào góc phòng, lưng dựa vào tường, cơ thể co lại như phòng thủ bản năng. Dáng vẻ của người đã sống quá lâu trong sợ hãi.

Từng câu từng chữ rơi ra từ môi cô như một bản cáo trạng khiến tôi nghẹn họng: một vụ cháy nhà năm 12 tuổi, khí gas rò rỉ, ngọn lửa thiêu rụi mái nhà nhỏ ven biển. Cô bị bỏng nặng ở phần thân trên, nằm viện hơn ba tháng, chịu những cơn đau rát, ánh mắt thương hại lẫn ghê sợ từ người đời.

Tuổi thơ của cô là bóng tối. Thanh xuân là sự trốn chạy. Đến khi gặp tôi, cô chỉ mong có một nơi được bình yên. Cô học giỏi, sống khép kín, không bạn thân, không ai biết quá khứ. Còn tôi, một thằng đàn ông tưởng đã đủ trưởng thành, lại chưa từng chạm đến lớp da thứ hai của người mình yêu.

“Anh là điều đẹp đẽ nhất em có. Em không muốn quá khứ cướp đi hiện tại,” – cô thì thầm, mắt không dám nhìn thẳng tôi.

Tôi chỉ đứng đó. Câm lặng. Chẳng thể nói gì.

Đêm tân hôn trôi qua như vậy. Không có ân ái. Không có hạnh phúc. Chỉ có khoảng cách.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, căn phòng trống rỗng. Cô ấy đã rời đi, để lại một mảnh giấy:

“Em xin lỗi vì không đủ can đảm để thật thà với anh sớm hơn. Nếu anh không muốn tiếp tục, em hiểu. Đừng tìm em. Em sẽ tự ký đơn.”

Tim tôi siết lại. Một cảm giác mất mát sâu sắc xâm chiếm toàn thân.

Tôi lao ra ngoài, gọi điện cho bạn bè, người quen. Không ai biết cô ấy đi đâu. Tôi tìm về quê cô – một thị trấn nhỏ ven biển miền Trung. Gõ cửa từng nhà, dò hỏi từng manh mối.

Phải mất một tuần, tôi mới tìm được mẹ cô. Người phụ nữ già nua mở cửa, ánh mắt u uẩn. “Nó về rồi… nhưng không nói gì. Suốt ngày chỉ ngồi ngoài biển. Như cái xác không hồn.”

Tôi ra bãi biển lúc chiều muộn. Cô ngồi đó, dáng lưng nhỏ bé quay về phía tôi, tóc buộc gọn, áo dài tay giữa mùa hè. Tôi không gọi. Chỉ lặng lẽ ngồi cạnh.

Một lúc sau, cô cất giọng: “Anh đến đây làm gì? Mọi chuyện đã rõ rồi.”

Tôi nuốt khan, rồi nói thật chậm: “Anh đến để xin lỗi. Anh đã phản ứng sai. Đã để bản thân ích kỷ hơn là thấu hiểu. Nhưng giờ anh biết… anh không muốn đánh mất em. Không phải vì anh phải chấp nhận những vết sẹo. Mà vì anh muốn là người khiến em không còn sợ vì chúng nữa.”

Cô quay lại. Mắt ngấn lệ. Rồi bật khóc.

Tiếng khóc đầu tiên từ ngày cưới. Và cũng là tiếng khóc giải thoát cho cả hai.

Chúng tôi không về thành phố vội. Tôi xin nghỉ phép dài hạn, ở lại gần một tháng. Mỗi ngày, tôi giúp mẹ cô sửa lại căn nhà nhỏ. Cô tham gia dạy học cho lũ trẻ nghèo vùng biển. Những buổi chiều, chúng tôi dắt nhau đi dọc bãi cát, tay nắm tay.

Có lần, cô quay sang hỏi: “Anh có từng thấy em xấu không?”

Tôi nhìn sâu vào mắt cô, nói thật lòng: “Nếu em xấu, thế giới này chẳng còn ai đẹp nữa.”

Ba năm sau, cô trở thành giảng viên đại học, đứng trên bục giảng bằng tất cả tự tin từng bị thời gian và đau thương vùi lấp. Còn tôi mở một trung tâm kỹ năng sống cho thanh thiếu niên – nơi câu chuyện đầu tiên là về “Cầu vồng sau vết thương”.

Chúng tôi có một con gái nhỏ. Bé hay vén tay áo mẹ lên, chỉ vào những vết sẹo rồi thỏ thẻ: “Đây là cầu vồng của mẹ – vì mẹ dũng cảm vượt qua bão tố.”

Tôi từng nghĩ, nếu hôm đó tôi rời đi, nếu tôi để nỗi sợ và thành kiến lấn át lý trí, có lẽ tôi đã đánh mất một kho báu mà cả đời không tìm lại được.

Cánh cửa phòng tắm năm ấy, cô ấy mở ra bằng can đảm. Nhưng chính tôi… mới là người phải học cách mở lòng để yêu thương thực sự.

Bởi làm chồng… không chỉ là cưới một người hoàn hảo.

Mà là học cách yêu cả những khiếm khuyết, cả những vết thương – và biến chúng thành một phần của yêu thương.