Min menu

Pages

Vợ ngo:ại t:ình, chồng không đ:òi l:y h:ôn nhưng chỉ một câu nói khiến cô ta ng:hẹn ng:ào, c:ay đ:ắng t:ột c:ùng...

 Hạnh đứng trước cửa phòng làm việc, hai bàn tay run rẩy đan vào nhau, móng tay in hằn lên da thịt. Ánh đèn vàng nhạt hắt ra từ khe cửa, soi rõ gương mặt cô đầy mệt mỏi và lo lắng. Cô nhìn vào bóng lưng Tuấn – người đàn ông từng là chốn bình yên, nay bỗng trở thành một vách đá lạnh lùng. Cô hít một hơi thật sâu, giọng nghẹn ngào vang lên trong không gian im lặng: “Em xin lỗi… Em đã sai.”

Tuấn không quay lại, đôi mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, nhưng tay anh ngừng gõ. Không khí đặc quánh như sắp vỡ. Hạnh cảm thấy như trái tim mình đang rơi xuống đáy vực, từng giọt nước mắt rơi tí tách trên nền gạch lạnh buốt. Cô không mong sự tha thứ ngay lập tức, nhưng im lặng thế này còn đáng sợ hơn ngàn lần những lời trách móc.


Họ từng là một đôi được ngưỡng mộ – chồng thành đạt, vợ dịu dàng. Nhưng khi có con, mọi thứ đổi thay. Những đêm không ngủ vì con khóc, những lần chồng vắng nhà vì công việc, những lần cô độc ngồi nhìn đồng hồ trôi qua... tất cả cứ thế bào mòn tình yêu ngày xưa. Trong một đêm lạnh lẽo, một người đàn ông khác bước vào đời cô – không hoàn hảo, nhưng biết lắng nghe.

Cô đã sai. Rất sai. Nhưng cảm xúc con người không phải lúc nào cũng nghe lời lý trí. Khi cô nhận ra mình đã đánh mất điều quý giá nhất, thì đã quá muộn. Tuấn phát hiện – không đánh, không chửi, chỉ lặng lẽ dọn ra phòng khác ngủ. Sự im lặng ấy như một lớp băng phủ lên trái tim Hạnh, lạnh lẽo và tàn nhẫn.

Cô mong anh nổi giận, mong một cuộc cãi vã để được gào khóc, để thanh minh. Nhưng không, anh chỉ nhìn cô bằng ánh mắt trống rỗng – không còn yêu, cũng chẳng còn oán. Hạnh quỳ gối dưới chân anh, khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi, run rẩy nắm lấy tay chồng: “Xin anh… đừng lạnh lùng như vậy…”

Tuấn đứng dậy, mắt không còn giận dữ, chỉ là một khoảng trống mênh mông không thể lấp. “Anh không ly hôn,” anh nói, từng từ như lưỡi dao. “Vì con chúng ta cần cả cha lẫn mẹ. Nhưng từ giờ, em sẽ phải sống cùng người đàn ông em đã phản bội, để hiểu rõ mình đã đánh mất điều gì.”

Hạnh như chết lặng. Cô từng nghĩ bị mắng là đau đớn, nhưng sự thờ ơ tĩnh lặng còn giết chết cô từng ngày. “Anh sẽ không bao giờ chạm vào em nữa.” Lời nói ấy khô khốc như cơn gió đông, làm lòng cô co rúm. Cô biết, lòng tin đã vỡ, và với Tuấn, nó không thể hàn gắn bằng nước mắt.

Từ hôm đó, cuộc sống như một vở kịch dở dang. Họ sống cùng nhà nhưng như hai linh hồn lạc lối. Tuấn vẫn chăm con, vẫn hỏi cô cần gì, nhưng ánh mắt chẳng bao giờ dừng lại quá lâu. Không còn một cái ôm, một ánh nhìn, một nụ cười dịu dàng. Cô trở thành người xa lạ trong chính mái ấm mình từng gìn giữ.

Mỗi đêm, khi con đã ngủ say, Hạnh lại ngồi viết thư cho anh – những dòng chữ chan chứa ăn năn, mong một ngày nào đó có thể chạm được vào trái tim đã lạnh. Có khi là một mẩu giấy nhỏ, có khi là vài trang dài, mỗi chữ đều như nặn ra từ máu. “Em xin lỗi…” là câu bắt đầu quen thuộc nhất. Nhưng đáp lại vẫn là im lặng.

Ngày người đàn ông năm xưa tìm đến nhà, Tuấn đứng trước cổng, ánh mắt lạnh như băng tuyết. Người kia cúi đầu, giọng trầm buồn: “Tôi xin lỗi… Tôi ích kỷ… Cô ấy chỉ là quá cô đơn.” Tuấn không nói gì, nhưng lần đầu tiên, cơn giận trong anh như tan đi một phần – hóa ra, không phải chỉ mình anh tổn thương.

Hạnh dường như dần tan biến trong chính mình. Một hôm, cô xin phép về nhà mẹ đẻ để suy nghĩ lại. Tuấn không giữ. Cô dắt con đi, lòng nặng như đá. Cô tưởng sẽ thấy nhẹ nhõm, nhưng trái lại – khi xa nhà, trái tim cô như rơi rụng.

Tuấn sống tiếp, như thói quen. Nhưng khi vắng đi tiếng nói cười, mùi nước hoa quen thuộc, và cả ánh mắt lo lắng của Hạnh, anh mới nhận ra – căn nhà không còn là nhà. Trong ngăn bàn, những bức thư vẫn nằm đó, như vết khắc của tình yêu mòn mỏi. Anh đọc từng dòng. Lá đầu tiên nhòe nước mắt. Lá thứ mười có dòng viết vội: “Tình yêu em dành cho anh là thật…”

Đêm ấy, Tuấn không ngủ. Trong lòng là một cơn bão – nỗi nhớ trộn lẫn với dằn vặt, hối hận, và cả yêu thương chưa từng tắt. Sáng hôm sau, anh lái xe đi. Về quê vợ. Mẹ Hạnh nhìn anh, mắt ngấn nước: “Con bé sai thật… nhưng nó đau khổ từng ngày…”

Hạnh đang ngồi dưới gốc bưởi, ôm con ngủ, gương mặt hốc hác nhưng yên bình. Nghe tiếng bước chân, cô quay lại, ánh mắt hoang mang pha lẫn hy vọng. Tuấn nhìn cô rất lâu, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, bàn tay chạm vào tay cô – làn da đã xa cách suốt bao ngày. “Về nhà với anh.”

Hạnh bật khóc, không thành tiếng, chỉ là những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Không cần lời giải thích. Chỉ cần một cái nắm tay là đủ.

Một tuần sau, họ cùng nhau đến biển – nơi từng là minh chứng cho lời hứa trăm năm. Nắng nhẹ trải vàng lên cát, sóng vỗ rì rào như vỗ về những tổn thương đã qua. Họ đi bên nhau, không nói gì, nhưng lòng lại ngập tràn an yên.

Hạnh tựa đầu vào vai chồng, khẽ thì thầm: “Cảm ơn anh… vì đã cho em cơ hội thứ hai.”
Tuấn siết chặt tay cô, không đáp, nhưng trong lòng đã thôi lạnh.
Tình yêu, nếu còn lại một tia sáng, thì vẫn có thể thắp lên một ngọn lửa mới – ấm áp hơn cả ngày xưa.