Min menu

Pages

Sau 3 năm v:ắng b:óng, anh trở về với nụ cười và “gia đình mới”. Người vợ từng h:y s:inh tất cả chỉ biết l:ặng người nhìn chồng nắm tay người khác…

 Ba năm trước, trời Sài Gòn vào mùa mưa, Dũng kéo vali ra sân bay với lời hứa: "Anh đi ba tháng thôi, về anh lo cho em và con một cuộc sống đủ đầy." Ánh mắt anh nhìn vợ lúc ấy có vẻ gì đó vội vã, nhưng Hạnh – người phụ nữ đang ôm con nhỏ đứng tiễn – chỉ biết gật đầu, tin tưởng. Cô không khóc, chỉ cầm tay anh thật chặt, như thể nếu buông ra là tất cả sẽ tan biến.

Ba tháng đầu, anh gọi điện mỗi tối, hỏi thăm con, hỏi cô ăn uống thế nào. Mỗi lần nghe giọng anh, Hạnh đều thấy nhẹ lòng, cảm giác cô đơn dịu bớt phần nào. Nhưng rồi tuần gọi một lần, rồi thưa dần. Tin nhắn của anh cũng cụt ngủn, lạnh lẽo như một bản tin thời sự. Lúc đầu cô nghĩ anh bận, rồi tự an ủi: đàn ông ra ngoài làm ăn, có lúc phải như thế.



Ở nhà, Hạnh vẫn gồng mình lo liệu tất cả. Con bệnh, cô thức trắng đêm; bố mẹ chồng ốm yếu, cô lo thuốc thang, bữa cơm. Vừa đi làm, vừa đi chợ, vừa đưa đón con, cô không cho phép mình gục ngã. Có những đêm cô ngồi một mình trong bếp, nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên mà nước mắt cũng lặng lẽ rơi theo. Nhưng rồi lại lau nhanh, tự nhủ: mình không được yếu đuối.

Ngày sinh nhật con, cô gọi Facetime cho Dũng, chỉ để thấy anh đang trong một bữa tiệc ồn ào. Anh ngắt máy giữa chừng, viện cớ "công việc gấp." Đêm đó, thằng bé hỏi mẹ: "Ba không yêu con nữa hả mẹ?" Câu hỏi vô tình như một nhát dao. Hạnh ôm con, nghẹn ngào: "Không phải đâu con, ba thương con lắm."

Ba năm. Cô đếm từng ngày. Đếm đến mòn mỏi. Nhưng chưa một lần than trách. Cô chỉ cố gắng hơn mỗi ngày. Cô đi học thêm kế toán, học thêm kỹ năng quản lý và mở một cửa hàng nhỏ bán đồ gia dụng. Từ vài đơn lẻ tẻ, đến khi có đại lý phân phối, cô thuê thêm người, mở rộng quy mô. Mọi thứ cô tự tay gây dựng, từng chút một, với hy vọng đến ngày chồng về, sẽ tự hào về vợ mình.

Hôm đó, trời nắng rực. Tin nhắn từ Dũng khiến tim cô run lên: "Anh về rồi. Đang về tới nhà." Không hiểu sao, trong lòng Hạnh không chỉ có háo hức, mà còn một nỗi lo mơ hồ. Cô dọn dẹp nhà cửa, nấu những món anh thích, dặn con gọi ba thật to khi ba vừa bước vào.

Tiếng còi ô tô vang lên trước cổng. Hạnh dắt con ra cửa. Nhưng tim cô như bị bóp nghẹt khi thấy người bước xuống không chỉ có Dũng. Bên cạnh anh là một cô gái trẻ, váy ngắn, son đỏ chót, tay bế một đứa bé trai khoảng một tuổi. Gương mặt họ... như một gia đình hạnh phúc.

"Anh về rồi, Hạnh. Đây là Mai... và con anh," Dũng nói như thể đang giới thiệu một người bạn. Không một chút áy náy. Không một lời xin lỗi.

Hạnh đứng lặng. Cô cảm thấy cả thế giới như quay cuồng. Nhưng không một giọt nước mắt rơi. Cô mỉm cười – một nụ cười nhạt nhòa, đầy cay đắng. "Vào nhà đi. Em chuẩn bị cơm mừng anh về rồi."

Mâm cơm đã sẵn. Canh chua, cá kho tộ, món anh từng khen mỗi lần ăn. Mai liếc nhìn, hừ khẽ. Cô kéo ghế ngồi xuống như thể mình là bà chủ mới. Đứa bé quấy khóc, Dũng bế nó lên dỗ dành, quên mất đứa con chung đang đứng nép sau lưng mẹ, ánh mắt rụt rè nhìn cha.

Hạnh ăn chậm rãi. Cô gắp thức ăn cho con, không nói một lời. Mai lại là người nói nhiều nhất, khoe về nước hoa, về chiếc túi xách cô đang mang là hàng limited từ Pháp. Dũng cười, chiều chuộng cô ta ra mặt. Mọi thứ như một vở kịch lố bịch.

Ăn xong, Hạnh đứng dậy. Cô mang ra một tập hồ sơ dày, đặt xuống bàn, giọng bình thản: "Anh quên là căn nhà này đứng tên ai à? Còn công ty nhỏ em mở, giờ đã có chi nhánh thứ hai rồi. Trong lúc anh mải mê với cuộc sống mới, em vẫn nuôi con anh, nuôi bố mẹ anh, và... nuôi cả cái danh phận của anh."

Dũng đứng hình. Mai liếc nhìn tập hồ sơ, rồi cười khẩy: "Chị nghĩ có tiền là có quyền sao? Anh Dũng đã chọn tôi, chị nên biết thân biết phận."

Hạnh nhìn thẳng vào mắt Mai. "Cô nghĩ tôi không biết cô là ai sao? Những tấm ảnh này, video này – cô tay trong tay với chồng tôi ở khách sạn, cô hôn anh ta giữa phố... Tôi có đủ để gửi cho bố mẹ cô, cho công ty cô đang làm, và cả toà án. Cô muốn thử không?"

Mai tái mặt. Đôi môi đỏ run lên, nước mắt bắt đầu rơi. Cô quay sang Dũng: "Anh bảo chị ta không biết gì mà? Anh nói đã ly thân rồi!"

Dũng lắp bắp, không thốt nên lời. Hạnh ném lên bàn tờ đơn ly hôn đã ký. "Tôi không cần loại đàn ông phản bội. Và tôi cũng không cần chia sẻ bất kỳ điều gì với anh. Tài sản đã phân chia rõ. Mọi thứ đã có luật sư xử lý. Căn nhà này, công ty này, thằng bé kia – không liên quan gì đến hai người."

Cô quay sang con trai, nhẹ nhàng nói: "Con yêu, vào lấy áo khoác. Mẹ con mình ra ngoài chút nhé."

Dũng chồm dậy, giọng khàn khàn: "Hạnh, anh xin lỗi. Anh... anh bị cuốn theo. Nhưng anh vẫn còn yêu em. Cho anh một cơ hội được không?"

Hạnh nhìn anh, ánh mắt trống rỗng. "Khi tôi cần anh nhất, anh ở đâu? Khi con khóc gọi ba, ai ôm nó? Khi tôi kiệt sức, ai đưa tôi ly nước? Ba năm, anh chọn từ bỏ. Giờ đừng đòi lại điều gì."

Mai quỳ xuống, cầu xin: "Chị ơi, em xin lỗi. Em không biết... Em chỉ nghĩ anh ấy độc thân. Chị tha cho em, đừng phá cuộc sống của em..."

Hạnh bước tới, cúi xuống nói khẽ: "Cô không phá cuộc sống tôi, mà là tự hủy hoại danh dự của chính mình. Từ giờ trở đi, sống sao cho xứng với những gì cô chọn."

Cô dắt con ra khỏi nhà. Hàng xóm dõi theo, không ai nói gì. Nhưng ai cũng nhìn theo bóng người đàn bà ấy – lưng thẳng, bước chân vững vàng. Cô không còn là người phụ nữ yếu đuối ba năm trước, mà là một người mẹ, một người chủ, một người phụ nữ bản lĩnh.

Tối hôm đó, Hạnh ôm con vào lòng, kể chuyện cổ tích. Thằng bé hỏi: "Mẹ ơi, ba có còn thương con không?"

Cô hôn lên trán con, dịu dàng nói: "Ba thương con, theo cách của ba. Nhưng mẹ sẽ thương con... bằng tất cả những gì mẹ có."

Ngoài cửa sổ, gió nhẹ thổi. Ánh đèn trong căn phòng nhỏ vẫn sáng, ấm áp. Một chương cũ đã khép lại. Và Hạnh biết – hành trình mới của cô, sẽ không có nước mắt, mà chỉ có niềm tin, nghị lực và... yêu thương đủ đầy từ chính trái tim mình.