Diệu ngồi trước gương, nhìn đăm đăm vào mái tóc thưa thớt sau sinh. Ánh đèn vàng phản chiếu gương mặt phờ phạc, đôi mắt quầng thâm và làn da xanh xao như nhắc lại từng đêm mất ngủ vì tiếng khóc con thơ. Đã bốn tháng kể từ khi chị sinh đứa con đầu lòng, nhưng cảm giác kiệt sức và cô đơn vẫn còn nguyên vẹn.
Trước đây, Diệu từng có công việc văn phòng ổn định, lương đủ sống và một chút tích góp. Nhưng sau khi mang thai, chồng chị và cả gia đình chồng đều khuyên nghỉ việc. "Ở nhà dưỡng thai, rồi chăm con cho tốt. Có chồng lo rồi, việc gì phải bon chen bên ngoài?" – lời khuyên ngọt ngào khi ấy giờ trở thành xiềng xích buộc chị vào bốn bức tường.
Mọi thứ bắt đầu thay đổi sau khi Diệu sinh con. Bố chồng – một người đàn ông khắc khổ, gia trưởng – ngày nào cũng soi mói. Có hôm ông mắng thẳng vào mặt chị chỉ vì thấy vài sợi tóc rụng vương trên sàn. "Tóc tai rụng như mèo, nhà cửa bẩn thỉu thế kia thì sao mà giữ chồng cho nổi!"
Chồng chị, Tuấn, cũng chẳng còn là người đàn ông ân cần ngày xưa. Anh thường về nhà muộn, mùi bia rượu phả ra từ cửa. Có khi chưa kịp cởi áo, anh đã lườm chị: "Ở nhà cả ngày, mỗi việc trông con cũng làm không xong. Em nhìn lại bộ dạng em đi, lôi thôi hết mức!"
Diệu nghẹn họng. Chị đâu phải không muốn chỉn chu? Nhưng với một đứa trẻ bú sữa suốt đêm, khóc ngày khóc đêm, liệu chị còn thời gian để chăm sóc bản thân? Nỗi tổn thương cứ âm ỉ, lặng lẽ gặm nhấm lòng tự trọng.
Mẹ chồng chị, khi mới sinh còn tỏ ra săn sóc, nhưng dần dà cũng thay đổi thái độ. Bà bắt đầu xì xào sau lưng, gọi điện cho người thân kể lể về đứa con dâu không biết điều, ở nhà ăn bám, tiêu hoang. Dù Diệu đã biếu toàn bộ tiền thai sản cho bà giữ, bà vẫn nói với người khác rằng: "Nó tiêu sạch sẽ rồi, tôi phải gánh thêm gánh nặng."
Những lần tụ họp gia đình, Diệu ngồi thu mình, cố giấu ánh mắt đỏ hoe khi mẹ chồng thản nhiên kể về "cái sự vô dụng" của chị ngay giữa đám đông. Không ai lên tiếng bênh vực. Ngay cả Tuấn cũng chỉ im lặng, đôi khi còn gật đầu đồng tình.
Một tối, sau khi cho con ngủ, Diệu lấy hết can đảm nói chuyện với chồng. "Em thật sự mệt mỏi. Mẹ nói em trước mặt mọi người, em chỉ mong anh hiểu và có một lời góp ý nhẹ nhàng để mẹ đỡ khắt khe với em."
Tuấn liếc nhìn vợ rồi gắt: "Mẹ anh nói đúng. Em nên xem lại mình. Có lỗi thì phải xin lỗi, đừng đổ lỗi cho người khác."
Lúc đó, Diệu cảm thấy như có ai đó vừa đổ cả chậu nước lạnh vào trái tim chị. Lạnh buốt. Tê tái. Bao nỗi nhẫn nhịn, bao hi sinh cuối cùng chỉ đổi lại một cái lắc đầu từ người đàn ông đầu ấp tay gối.
Đêm đó, Diệu không ngủ. Chị ngồi ôm con đến sáng. Trong vòng tay mẹ, đứa bé ngủ ngon lành, thi thoảng lại mút tay chụt chụt. Nhìn khuôn mặt con, Diệu thấy mình không thể gục ngã. Vì con, chị phải mạnh mẽ hơn.
Sáng sớm hôm sau, khi cả nhà còn đang ngủ say, Diệu lặng lẽ thu xếp ít quần áo, bỉm sữa, rồi bế con ra khỏi nhà. Mỗi bước chân đều như nặng ngàn cân, nhưng ánh bình minh phía trước khiến chị thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Về đến nhà mẹ đẻ, bà ôm chị òa khóc. "Con chịu đựng nhiều quá rồi. Ở đây với mẹ, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo. Nhưng mẹ không để con phải khổ nữa đâu."
Những ngày sau đó là chuỗi ngày bắt đầu lại. Diệu xin làm việc online, bán hàng, nhận thiết kế nhỏ lẻ từ bạn cũ. Ban đầu khó khăn, nhưng chị thấy lòng mình nhẹ hơn khi được làm chủ cuộc sống.
Tuấn vài lần gọi điện, nhắn tin, lúc thì dọa dẫm, lúc thì hối lỗi. Nhưng Diệu không lay động. Chị biết, sự tôn nghiêm đã một lần mất đi thì không dễ gì lấy lại. Tình yêu, nếu không có sự tôn trọng, thì chỉ là gánh nặng.
Một ngày nọ, mẹ chồng bất ngờ đến nhà mẹ đẻ, xin gặp Diệu. Bà khóc, ôm cháu vào lòng, rồi nắm tay con dâu: "Mẹ xin lỗi. Mẹ sai rồi. Mẹ không hiểu được nỗi khổ của người mẹ trẻ. Mẹ mong con cho Tuấn một cơ hội."
Diệu nhìn sâu vào mắt bà, lòng ngổn ngang. Chị không biết có thể tha thứ được hay không. Nhưng ít ra, lời xin lỗi ấy cũng là một khởi đầu cho sự hàn gắn.
Tuấn sau đó cũng đến, lần đầu tiên cúi đầu nói lời xin lỗi. Anh kể rằng từ ngày Diệu đi, anh mới thấy căn nhà trống rỗng, bữa cơm không còn ai nấu, tiếng con khóc không còn ai dỗ. Anh mới nhận ra, gia đình không phải là sự hi sinh một phía.
Diệu không trả lời ngay. Chị cần thời gian, không phải để suy nghĩ cho anh, mà là để chắc chắn mình đang bước đi đúng hướng – vì con, vì chính mình.
Ba tháng sau, khi công việc online ổn định, Diệu cho phép Tuấn đến thăm con thường xuyên hơn. Chị không hứa gì cả, nhưng sự tử tế của anh bắt đầu khiến chị mềm lòng.
Một buổi chiều, khi con chị bập bẹ gọi tiếng "ba" đầu tiên, chị bất giác quay sang nhìn Tuấn. Ánh mắt anh ngấn lệ. Chị không nói gì, chỉ mỉm cười.
Có lẽ, mọi tổn thương rồi cũng sẽ được chữa lành – nếu cả hai đủ bao dung và cùng hướng về gia đình.
Diệu không còn là cô vợ cam chịu ngày nào. Giờ đây, chị là một người mẹ mạnh mẽ, một người phụ nữ biết yêu thương chính mình. Và trong hành trình ấy, chị tin rằng: Chỉ cần giữ vững lòng tự trọng và yêu thương con, mọi nỗi đau đều có thể hóa thành sức mạnh.
Kết thúc không phải là chia ly, mà là khởi đầu mới – nơi ai cũng học cách lắng nghe, hiểu nhau và trân trọng những điều tưởng chừng giản đơn nhất.