Min menu

Pages

Tôi m/ất bố khi còn chưa kịp trưở/ng th/ành, và đã 10 năm qua, n/ỗi đa/u ấy vẫn là v/ết c/ắt kh/ông l/ành...

 




Trời cuối đông, gió lùa qua từng khe cửa sổ, lạnh đến thấu xương. Trong căn phòng nhỏ ở một góc phố yên tĩnh của Đà Lạt, Hương ngồi thu mình bên chiếc bàn gỗ cũ kỹ, ánh đèn vàng nhạt hắt bóng cô đơn của cô lên tường. Tách trà nóng trên tay cũng chẳng thể sưởi ấm trái tim vốn đã nguội lạnh từ lâu. Cô mở quyển sổ tay, chậm rãi viết ra những ký ức đời mình như một cách thanh lọc nỗi buồn đã chất chồng suốt nhiều năm qua.

Hương là con gái đầu trong một gia đình nông dân nghèo ở ngoại ô Lâm Đồng. Từ bé, cô đã quen với cảnh ba mẹ lam lũ ngoài ruộng, nắng cháy da, mưa ngập lối vẫn cặm cụi cày cấy để nuôi ba đứa con ăn học. Cô học giỏi, ngoan ngoãn, được kỳ vọng sẽ là ánh sáng soi đường cho gia đình thoát khỏi khốn khó. Trong lòng cô luôn ôm ấp một giấc mơ giản dị: có thể lo cho ba mẹ sống cuộc đời an yên.

Năm cô 24 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học và mới đi làm được một năm, biến cố đầu tiên ập đến. Bố cô bị tai nạn giao thông nghiêm trọng trong lúc đi giao hàng, ra đi trong một buổi chiều mưa, để lại nỗi bàng hoàng và khoảng trống không gì bù đắp được. Hương gần như gục ngã, nhưng cô vẫn phải cắn răng đứng dậy, vừa lo tang lễ, vừa an ủi mẹ và các em. Trong ánh mắt trống rỗng của mẹ, cô thấy nỗi đau mà mình không bao giờ có thể xóa nhòa.

Mất cha, mẹ cô càng tiều tụy, sức khỏe yếu dần theo năm tháng. Một năm sau, mẹ được chẩn đoán ung thư vú giai đoạn ba. Cô đưa mẹ đi khắp các bệnh viện lớn nhỏ, chạy chữa từng đợt xạ trị đau đớn. Có những đêm Hương thức trắng bên hành lang bệnh viện, lặng lẽ khóc, lòng tự hỏi tại sao số phận lại nghiệt ngã đến vậy. Dù đau đớn, cô vẫn nắm tay mẹ, mỉm cười, động viên: "Mình sẽ vượt qua, mẹ nhé."

Những ngày tháng đó, Hương làm việc hai nơi, ban ngày là nhân viên kế toán, ban đêm bán hàng online để kiếm thêm thu nhập. Cô gần như không có thời gian cho riêng mình. Nhưng mỗi lần nhìn thấy mẹ cười, dù chỉ là thoáng qua, cô lại có thêm lý do để kiên cường. Cô gồng gánh mọi áp lực, hy sinh tuổi trẻ để giữ cho gia đình không sụp đổ.

Khi mẹ tạm thời hồi phục sau bốn đợt điều trị, Hương cứ ngỡ mọi thứ đã dần yên ổn. Em trai cô - Hòa - người từng là niềm hy vọng thứ hai của mẹ, đột ngột mất vì tai nạn lao động ở công trình xây dựng. Cái tin như sét đánh ngang tai, khiến mẹ cô gần như sụp đổ hoàn toàn. Còn Hương, lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy bất lực đến tột cùng.

Ngày nhận xác em, cô đã hét lên trong vô thức: "Tại sao không phải là chị?" Nỗi day dứt ấy ám ảnh cô từng giấc ngủ. Cô tự trách mình, lẽ ra đã có thể ngăn em đi làm thêm trong kỳ nghỉ hè. Cô đã mải kiếm tiền, mải lo cho mẹ, mà quên rằng em trai cũng đang chật vật với giấc mơ của riêng nó.

Những năm sau đó, Hương sống như một cái bóng. Mỗi sáng thức dậy, cô tự nhủ phải sống tiếp, vì mẹ vẫn cần cô. Nhưng trong lòng cô luôn có một khoảng trống sâu hoắm, nơi ký ức về em trai cứ thổn thức, ám ảnh. Đôi khi cô mơ thấy Hòa, mỉm cười và nói: "Chị đừng buồn nữa. Em không trách chị đâu."

Dù đau đớn, Hương vẫn cố gắng tiến lên. Cô tích cóp từng đồng để trả hết nợ cũ, mua một căn nhà nhỏ cho hai mẹ con. Ngôi nhà ấy không sang trọng, nhưng là cả một bầu trời bình yên đối với hai con người đã chịu quá nhiều giông bão. Mỗi góc nhỏ đều có bàn tay Hương vun đắp, từ chậu hoa ngoài ban công đến gian bếp nhỏ lúc nào cũng thơm mùi trà gừng mẹ cô thích.

Mẹ cô yếu dần, nhưng đôi mắt bà lại sáng lên mỗi khi thấy con gái cười. Bà vẫn thường nhắc: "Con cũng phải nghĩ đến hạnh phúc của riêng con, Hương à." Nhưng Hương chỉ mỉm cười, lảng tránh câu chuyện ấy như một vết thương chưa lành. Cô từng yêu, từng trao trọn trái tim cho một người, nhưng khi biết cô vừa nuôi mẹ bệnh, vừa gánh vác gia đình, người ấy đã âm thầm rút lui.

Từ đó, Hương không còn tin vào hai chữ duyên phận. Cô không sợ cô đơn, chỉ sợ trao nhầm tình yêu cho người không đủ kiên nhẫn và bao dung. Cô hiểu rằng, với quá khứ đầy mất mát của mình, không phải ai cũng đủ dũng cảm để bước vào. Nhưng đôi lúc, vào những đêm trời đổ mưa như trút, cô vẫn thầm ước có một bờ vai để tựa.

Một lần, khi đưa mẹ đi tái khám ở Sài Gòn, Hương tình cờ gặp lại Dũng - người bạn học cũ thời cấp ba. Anh giờ là bác sĩ tại một bệnh viện lớn, vẫn giữ nụ cười ấm áp và đôi mắt biết lắng nghe. Dũng nhận ra Hương trước, chủ động bắt chuyện, hỏi han rồi xin số liên lạc. Từ hôm đó, anh thường xuyên nhắn tin, thỉnh thoảng gửi vài bài nhạc nhẹ, những lời chúc ngủ ngon.

Hương ban đầu dè dặt, nhưng sự chân thành và kiên nhẫn của Dũng dần khiến trái tim cô rung lên những âm thanh lạ lẫm. Anh không hỏi nhiều về quá khứ, chỉ lặng lẽ đồng hành khi cô mệt mỏi. Có lần cô bị sốt, Dũng chạy từ Sài Gòn lên Đà Lạt chỉ để mang cho cô hộp cháo nóng và ngồi bên cạnh cả đêm.

Mẹ cô rất quý Dũng. Bà bảo: "Con thử mở lòng đi. Mẹ không mong gì hơn là thấy con cười thật sự." Hương nhìn mẹ, thấy những nếp nhăn sâu hằn trên gương mặt gầy gò, cô biết mình không thể sống khép kín mãi. Nhưng nỗi sợ vẫn âm ỉ trong lòng, như một bóng ma chưa dứt.

Một buổi tối mùa xuân, Dũng đưa Hương đến một quán nhỏ có ban nhạc sống. Khi bản nhạc "Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh" vang lên, Dũng nắm tay cô, thì thầm: "Anh không hứa xóa hết quá khứ đau buồn của em, nhưng anh muốn cùng em xây lại tương lai." Hương bật khóc. Lần đầu tiên sau bao năm, cô để bản thân yếu đuối trước mặt người khác, để được chở che thay vì gồng mình mạnh mẽ.

Cuộc sống không thay đổi ngay lập tức, nhưng dần dần, Hương thấy lòng mình dịu lại. Mẹ cô khỏe lên rõ rệt, có lẽ vì niềm vui nhìn thấy con gái không còn cô độc. Cô bắt đầu học cách tha thứ cho bản thân, ngừng dằn vặt vì những điều không thể thay đổi. Mỗi ngày trôi qua, cô thấy nhẹ hơn, bình yên hơn.

Một năm sau, Dũng và Hương tổ chức một đám cưới nhỏ trong vườn nhà, với sự chứng kiến của mẹ cô và vài người thân. Bầu trời hôm ấy trong xanh, nắng nhẹ trải dài khắp khu vườn. Trong giây phút Hương cầm tay Dũng, cô nhìn lên trời, thầm gọi tên bố và em trai. "Con đã không còn lạc lõng nữa rồi."

Giờ đây, Hương làm kế toán cho một tổ chức phi chính phủ, còn Dũng vẫn công tác tại bệnh viện. Hai người cùng trồng rau, nuôi mèo, thỉnh thoảng cùng mẹ đi dạo quanh hồ Xuân Hương. Cô không còn viết nhật ký mỗi đêm, nhưng trong lòng luôn ghi nhớ rằng: dù quá khứ có đau đến đâu, chỉ cần trái tim còn đủ ấm, thì ngày mai vẫn có thể nở hoa.