Min menu

Pages

Tôi chỉ đi gội đầu như bao người, không ngờ mẹ chồng thấy và nói một câu khiến t/im tôi ng/hẹn l/ại...

 



Diệu ngồi trong phòng, ánh nắng nhạt xuyên qua khe cửa sổ, lặng lẽ hắt lên gương mặt gầy guộc của chị. Đứa con nhỏ đang ngủ ngoan trong chiếc nôi cạnh giường. Chị đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đã rụng đi khá nhiều, lòng dấy lên nỗi buồn khó tả. Đã bốn tháng kể từ khi sinh con, nhưng chưa một ngày nào Diệu cảm thấy thật sự thanh thản.

Trước kia, Diệu là một nhân viên văn phòng năng động, lương ổn định, được đồng nghiệp quý mến. Nhưng sau khi mang thai, chồng chị – Tuấn – cùng bố mẹ chồng khuyên chị nên nghỉ việc để chuyên tâm chăm con. Lúc ấy, chị nghĩ đơn giản, gia đình là nơi bình yên nhất, là nơi chị có thể hy sinh mà không cần đắn đo. Nhưng hóa ra, mọi hy sinh đều cần được ghi nhận, còn sự im lặng chỉ khiến người ta bị lãng quên.

Từ ngày sinh con, tóc Diệu rụng nhiều đến đáng báo động. Bố chồng chị không ít lần cau mày, mắng chị không biết giữ gìn, nói chị làm bẩn nhà, rồi khinh khỉnh bảo: "Phụ nữ gì mà nhìn như người hầu trong nhà." Lời nói như lưỡi dao rạch vào lòng chị, đau đớn nhưng chị chỉ biết im lặng, ôm con nép vào một góc.

Tuấn dạo này càng ngày càng khác. Anh trở nên dễ cáu, thường xuyên chê bai chị không biết chăm con, lôi thôi, không còn hấp dẫn như trước. Những lời yêu thương từng thốt ra ngày nào giờ chỉ còn là mảnh vụn ký ức. Anh nhắc đi nhắc lại rằng chị là gánh nặng vì không đi làm, không kiếm ra tiền.

Mẹ chồng ban đầu còn chăm sóc, nhưng chỉ được vài tuần đầu rồi trở nên lạnh nhạt. Bà thường xuyên kể lể với hàng xóm rằng Diệu ăn bám, không biết điều, khiến bà phải gồng gánh cả nhà. Diệu từng biếu mẹ chồng tiền thai sản, từng cố gắng nấu ăn, dọn dẹp, nhưng chẳng ai để tâm. Dường như, mọi điều chị làm đều là vô hình.

Càng ngày, những lời chỉ trích của mẹ chồng càng thô bạo, thậm chí ngay cả khi có khách, bà vẫn thản nhiên mắng chị lười nhác, không biết điều. Diệu cảm giác như mình không còn chút giá trị nào trong căn nhà này. Chị từng nhiều lần khóc thầm vào ban đêm, chỉ mong chồng sẽ nhận ra và bảo vệ vợ một lần.

Nhưng mỗi lần Diệu góp ý hay chia sẻ với Tuấn, anh đều bênh mẹ. Anh bảo: "Mẹ nói không sai, em nên xem lại mình." Có lần, chị nghẹn ngào nói rằng không thể tiếp tục sống như vậy, thì Tuấn chỉ đáp: "Nếu thấy không chịu được thì em về nhà mẹ đẻ đi, anh không giữ."

Câu nói ấy như giáng một nhát búa vào trái tim vốn đã rạn nứt. Diệu ôm con vào lòng, bàn tay run rẩy. Chị không ngờ người từng hứa bảo vệ mình suốt đời lại thốt ra lời vô tình đến thế.

Một buổi sáng, sau khi bị mẹ chồng mắng vì làm đổ cháo trong lúc cho con bú, Diệu ngồi lặng trên giường, nhìn con ngủ say. Đôi mắt ngây thơ của bé khiến chị nghẹn lòng. "Mình không thể để con lớn lên trong môi trường độc hại này," chị nghĩ. Không còn nước mắt, chị xếp đồ đạc cho con, ôm bé vào lòng và bước ra khỏi ngôi nhà ấy, không ngoảnh lại.

Mẹ Diệu mở cửa, ngỡ ngàng khi thấy con gái ôm cháu đứng trước hiên nhà với đôi mắt đỏ hoe. Không hỏi gì nhiều, bà chỉ ôm chặt con, vỗ về như thuở còn thơ. Trong vòng tay mẹ, Diệu lần đầu tiên thấy mình vẫn còn được yêu thương.

Những ngày đầu về nhà mẹ đẻ, Diệu sống trong giằng xé. Nỗi buồn, tủi nhục, và cảm giác thất bại cứ gặm nhấm chị. Nhưng cũng chính nơi ấy, chị bắt đầu tìm lại chính mình. Mẹ chị luôn bên cạnh, chăm sóc cháu ngoại, lắng nghe con gái mà không hề trách móc.

Một hôm, chị ngồi trước gương, cắt đi mái tóc rối bời, đôi mắt dần ánh lên sự quyết tâm. "Phải sống tốt, vì con, vì bản thân mình," chị thì thầm. Chị bắt đầu học lại kỹ năng văn phòng, đăng ký một khóa học online về thiết kế.

Thời gian đầu, việc học khi chăm con nhỏ chẳng dễ dàng. Có những hôm con sốt, chị phải thức trắng đêm rồi sáng hôm sau vẫn cố gắng hoàn thành bài tập. Nhưng khác với trước, lần này chị không làm vì ai cả, chị làm vì chính mình.

Sau ba tháng, chị bắt đầu nhận được việc freelance đầu tiên. Tuy thu nhập chưa cao, nhưng mỗi đồng chị kiếm được đều khiến tim chị ấm lên. Dần dà, chị nhận thêm nhiều dự án nhỏ, mở rộng mối quan hệ, cuộc sống trở nên bận rộn nhưng đầy ý nghĩa.

Tuấn có gọi điện vài lần. Lúc đầu là để trách móc vì chị bỏ đi không báo trước. Nhưng khi biết chị đã có việc làm và đang sống ổn, anh bắt đầu dịu giọng, ngỏ ý muốn đón hai mẹ con về. Diệu im lặng. Không phải chị còn giận, mà bởi chị đã không còn niềm tin.

Một buổi chiều, khi đón con từ trạm y tế về, chị gặp lại Linh – người bạn cũ thời đại học. Linh ngạc nhiên khi biết hoàn cảnh hiện tại của Diệu và ngỏ ý mời chị cùng mở một dự án khởi nghiệp nhỏ. Linh nói: "Tớ luôn tin cậu, Diệu. Ngày xưa ai cũng nhờ cậu thuyết trình hộ, giờ không lẽ cậu chịu mãi trong bóng tối?"

Lời nói ấy như ngọn lửa thắp lên trong lòng chị. Họ bắt đầu lên kế hoạch mở một dịch vụ thiết kế và nội dung cho các doanh nghiệp nhỏ. Những đêm thức trắng làm proposal, viết content, chỉnh sửa hình ảnh, chị cảm thấy sống lại con người trước kia – mạnh mẽ, đam mê, đầy ước mơ.

Dự án của họ dần thu hút được nhiều khách hàng. Sau nửa năm, họ có văn phòng nhỏ, tuyển thêm nhân sự. Diệu không còn là mẹ bỉm yếu đuối, chị là người sáng lập, là trụ cột của chính mình và con.

Một lần, Tuấn đến tìm chị. Anh nói xin lỗi, anh bảo từ khi chị đi, cả nhà mới nhận ra thiếu chị là mất đi tất cả. Mẹ chồng chị bệnh, nhớ cháu, còn bố chồng thì hỏi han. Tuấn quỳ xuống, mong chị trở về.

Diệu nhìn anh, lòng chùng xuống. Nhưng chị không còn là người phụ nữ năm xưa. Chị nói: "Em tha thứ, nhưng không thể quay lại cuộc sống cũ. Em và con xứng đáng được sống trong tôn trọng. Nếu anh thực sự muốn làm cha, hãy đến thăm con, nhưng đừng ép em từ bỏ con đường em đang đi."

Tuấn gật đầu, đôi mắt anh đỏ hoe. Không còn lời nào, anh lặng lẽ rời đi. Diệu đứng đó, nhìn theo bóng anh khuất dần, rồi quay lại với công việc dang dở.

Con chị, giờ đã biết đi, ríu rít gọi mẹ. Tiếng cười trẻ thơ vang lên giữa ngôi nhà nhỏ, nơi từng góc đều tràn ngập tình yêu thương. Diệu biết, mình đã lựa chọn đúng.

Trong giấc ngủ của con, Diệu khẽ hôn lên trán bé, thì thầm: "Mẹ đã đi qua giông bão, chỉ để con được sống dưới bầu trời trong xanh."