Diệu ngồi thị thầm trong căn phòng nhỏ, tay bênh bế con gái mới chền bốn tháng, mắt đỏ hoe. Trên khuôn mặt xinh xắn đã hằng lần những vết thầm mỏ màu, kích thớt vì mất ngủ và áp lực dồn nén.
Khi chưa sinh con, Diệu là nhân viên văn phòng có thu nhập khá, được đồng nghiệp yêu mến. Cuộc sống đó dù không hào nhoáng nhưng đầy niềm vui và tự do. Thế nhưng sau khi mang thai, chồng cùng gia đình chồng thuyết phục chị nên nghỉ đẻ chăm con để tốt nhất. Tin rằng đó là sự hy sinh xứng đáng cho gia đình, Diệu từ bỏ sự nghiệp không một lời oán than.
Bắt đầu là những ngày tháng chủa đề đễ, Diệu được chăm sóc, ân cần nhưng rồi mọ̣i thứ dần thay đổi sau khi sinh. Bố chồng trở nên khó tính, thường trách chị rụng tóc làm bẩn nhà. Ông khó chịu với tiếng con khóc ban đêm, nên nhiều lần chống phê phán Diệu để bế ỉ om sòm.
Chồng chị, Anh Dương, một người trước kia hiền hòa, bỗng trở nên cục cằng và gắt gỏng. Anh đánh giá Diệu lôi thôi, luôn mặc bộ đồ ở nhà, không biết lối kéo hôn nhân. Dù Diệu vẫn dành nhiều thời gian cho gia đình, làm việc nhà, chăm con không ngưng tay, nhưng trong mắt anh, chị không còn là người phụ nữ hồi trước.
Mẹ chồng lúc đầu đám đang giúc đỡ Diệu chăm sóc em bé, nhưng rồi chỉ trong một tháng, bắt đầu buông lời chê bai. Bà cho rằng Diệu không biết điều, lại đặt nặng chuyện tiêu tài dù chính Diệu đã gửi lại tiền thai sản cho gia đình. Đỉnh kiỳ, bà công khai nói xấu con dâu trước hàng xóm, bạn bè.
Những lời nói ngỡ ngôi đó ngốn nhưng cắt sâu vào tâm can Diệu. Chị đem chồng trò chuyện, hy vọng tìm được sự đồng cảm và hỗ trợ. Thế nhưng đổi lại chỉ là ánh nhìn lạnh lùng, là những lời trách mằng. "Mẹ nói không sai. Em cứ bỏ quá nhiều thứ. Xin lỗi bà đi." Lời chồng đánh sụp niềm tin cuối cùng Diệu còn giữ.
Trong đêm khuya, khi con bé thiên thần trong tay đang say giấc, Diệu thấp thỏng bơi những câu hỏi xoáy vào lòng: Mình có sai không? Mình đã làm hết sức rồi có đúng không? Làm mẹ, làm vợ sao không có quyền được yêu thương?
Sáng hôm sau, Diệu gồi điện cho mẹ ruột. Dù đã rất lâu không về nhà, giọng nói ân cần ở đầu dây điện khiến Diệu bồng khóc hòa. Mẹ chị không hỏi gì nhiều, chỉ nhỏ nhàng: "Về đi con. Mệ con vẫn ở đây."
Diệu ôm con, đặt tờ đồ lên xe tối, rời nhận được tin nhắn chồng: "Em đi đâu thì tự đi, nhưng đỪbng mang con theo." Tin nhắn ngắn gọn, nhưng là lời kích liệt cuối cùng. Chị lặng lẽ tắt máy, lòng đầy sự cương quyết.
Về tới nhà mẹ ruột, chị được ôm trọn trong vòng tay ấm áp đã lâu không có. Đêm đó, lần đầu sau nhiều tháng, chị ngủ ngon giấc. Sáng hôm sau, chị quyết định tìm việc trở lại, và dù khó khăn, chị vẫn muốn làm lại từ đầu.
Thời gian đầu không dễ, nhưng mỗi bước đi đều là sự mở lòng. Diệu tìm được công việc online, có thể vừa làm vừa chăm con. Nhờ người quen giới thiệu, chị bán hàng online, rồi dần dần có khách quen. Cứ như thế, tự tin trở lại, niềm vui sống cũng quay về.
Hai năm sau, Diệu đã trở thành một bà mẹ độc lập, vừa làm ra tiền vừa nuôi con khôn ngoan. Ngày con bé tới lớp mẫu giáo, chị nắm tay con, mỉm cười trong nắng mai. Không còn nỗi buồn nao lòng, không còn hối hận. Chị hiểu rằng, có những lựa chọn đau đớn lại chính là cốt mốc của hạnh phúc thật sự.
Cuộc đời không nhưng là sự nhắn nhĩn, mà là biết chọn đứng lên đú́ng lúc. Và Diệu đã chọn cho mình một con đường có ánh sáng.