Min menu

Pages

Tưởng chồng nh:u như:ợc vì tha thứ hết lần này đến lần khác, vợ đ:au đ:ớn khi phát hiện điều anh gi:ấu kí:n...

 




Căn nhà ba tầng khang trang nằm cuối con hẻm nhỏ luôn sáng đèn mỗi tối, nhưng chưa từng một lần rộn ràng tiếng cười. Người ta vẫn hay ngưỡng mộ gia đình đó – người chồng là giám đốc một công ty xây dựng, điềm đạm, ít nói, hiền lành; người vợ hiền dịu, chăm con ngoan. Nhưng họ không biết, sau cánh cửa đóng kín, là một khoảng lặng dài đến đau đớn.

Năm năm hôn nhân, cô sống như chiếc bóng lặng lẽ cạnh người chồng ít khi chạm mắt. Anh luôn về nhà đúng giờ, không la cà, không rượu chè, không ngoại tình, nhưng cũng không bao giờ hỏi han cô đã ăn chưa, có mệt không, có buồn gì không. Anh chu toàn vai trò người cha, người trụ cột, nhưng lại vô tình quên mất vai trò một người chồng.

Có những đêm, cô ngồi thẫn thờ trên ghế sofa, nhìn tấm ảnh cưới treo tường, rồi lặng lẽ lau nước mắt. Cô từng yêu anh bằng cả trái tim, từng tin rằng chỉ cần đủ kiên nhẫn và chân thành, trái tim anh sẽ một ngày mở cửa. Nhưng năm năm trôi qua, cô vẫn chỉ là người bạn cùng nhà, không hơn.

Rồi một ngày, trong cơn yếu lòng và tuyệt vọng, cô gặp lại Hoàng – mối tình đầu từng phản bội cô năm xưa. Anh tìm đến cô như một cơn gió lạ, mang theo những lời xin lỗi, những ánh mắt đầy tiếc nuối và những cử chỉ dịu dàng mà cô đã khao khát suốt bao năm. Cô ngã vào vòng tay anh – không phải vì yêu, mà vì khát khao được cảm nhận mình còn là đàn bà, được yêu, được nâng niu.

Cuộc gặp gỡ ấy không kéo dài. Khi chồng cô phát hiện, anh chỉ nhìn cô rất lâu rồi nói đúng một câu: "Sống cho tử tế để các con nhìn vào." Không giận dữ, không trách mắng, không rời đi. Anh quay lưng vào phòng ngủ, khép cửa, để lại cô sụp ngã giữa phòng khách trong sự hoảng loạn và xấu hổ.

Cô tưởng bài học ấy đã đủ để thức tỉnh mình. Cô xin lỗi, nấu những bữa cơm đầy đặn hơn, quan tâm con nhiều hơn, cố gắng nói chuyện với chồng nhiều hơn. Nhưng vẫn là ánh mắt vô hồn ấy, là những câu trả lời cụt ngủn, là sự lặng im kéo dài như bóng tối không lối thoát.

Trong một chuyến công tác dài ngày, cô bị cuốn vào mối quan hệ với Dũng – đồng nghiệp cùng dự án. Dũng trẻ hơn cô hai tuổi, nhiệt tình, luôn biết cách làm cô cười. Ban đầu chỉ là vài tin nhắn hỏi thăm, vài lần ăn trưa cùng nhau, rồi thành những lần chạm tay, những buổi tối kéo dài trong khách sạn. Cô lại sa ngã.

Chồng cô biết. Cô không hiểu bằng cách nào, nhưng một ngày, anh về nhà sớm, đặt điện thoại của cô lên bàn, mở tin nhắn. Cô run rẩy, sợ hãi, chờ đợi cơn bão. Nhưng lần nữa, anh lại chọn im lặng. Chỉ lặng lẽ dọn cơm cho các con, rồi lên phòng.

Im lặng ấy mới thật đáng sợ. Cô không dám hỏi, không dám nói gì. Những đêm sau đó, cô không ngủ được, tim luôn thắt lại mỗi khi nghe tiếng chân anh lên cầu thang. Cô cảm giác mình như một kẻ đang sống trong địa ngục do chính mình tạo nên.

Rồi lần thứ ba đến như cú đánh chí mạng. Vợ của nhân tình tìm đến tận nhà, chửi bới, giằng tóc cô giữa sân. Cô không chống cự, chỉ ôm mặt khóc. Con cô đứng trên cầu thang khóc theo. Hàng xóm kéo đến, chỉ trỏ, xì xào. Chồng cô đứng trong phòng khách, lặng lẽ chứng kiến tất cả mà không nói một lời.

Sau khi người phụ nữ kia rời đi, chồng cô quay sang bảo con lên phòng học bài. Anh không nhìn cô. Cô quỳ giữa nền nhà, không khóc được nữa, không còn sức để van xin. Chồng cô bước đến, ngồi xuống ghế, thở dài. "Anh biết em không muốn rời đi, em chỉ muốn được yêu thương... vì anh đã quá vô tâm."

Câu nói đó như xé toạc tâm can cô. Bao nhiêu nỗi đau, dằn vặt, tội lỗi dồn đến cùng một lúc. Cô òa khóc như đứa trẻ, quỳ lạy xin anh tha thứ, xin anh hãy đánh, hãy mắng, chỉ đừng im lặng. Nhưng anh chỉ ngồi đó, ánh mắt mệt mỏi, không còn giận dữ, chỉ còn nỗi buồn sâu thẳm.

Hôm sau, anh không về nhà. Một tuần sau, anh dọn ra căn hộ nhỏ gần công ty. Không đơn ly hôn, không lời chia tay. Chỉ để lại một bức thư: "Anh từng yêu một người rất sâu đậm. Cô ấy mất trong tai nạn ngay trước khi chúng anh định cưới. Anh cưới em vì nghĩ rằng thời gian sẽ giúp anh quên. Nhưng anh sai. Anh chưa từng thực sự mở lòng. Anh xin lỗi."

Cô cầm lá thư mà tay run rẩy. Cô hiểu rồi. Người đàn ông cô yêu năm năm qua, thực ra cũng là một người tổn thương, cũng mang trong lòng một vết thương chưa khép miệng. Họ đã bước vào hôn nhân khi cả hai đều chưa lành lặn. Những tổn thương kéo nhau, va đập, rồi thành bi kịch.

Những ngày sau đó, cô như kẻ mất hồn. Cô xin nghỉ việc, cắt đứt mọi mối quan hệ cũ. Cô đi chùa, học thiền, dành thời gian bên con. Mỗi tối, cô viết nhật ký, ghi lại từng lỗi lầm của mình, từng khoảnh khắc đã làm tổn thương anh. Mỗi dòng chữ là một nhát dao, nhưng cũng là một bước đi đến sự thức tỉnh.

Một năm trôi qua. Cô chưa từng gặp lại anh. Chỉ nghe tin anh vẫn sống một mình, không ai bên cạnh. Mỗi dịp lễ, cô gửi thiệp chúc mừng, không tên, không chữ ký. Trong lòng cô, chỉ có một mong ước: được tha thứ.

Đến một buổi chiều đầu đông, khi cô đang đón con từ trường, thì thấy anh đứng trước cổng. Vẫn dáng người gầy, vẫn đôi mắt sâu, nhưng lần này, ánh mắt anh không còn buốt giá. Anh nói: "Anh đã học cách tha thứ, và anh muốn bắt đầu lại. Nếu em vẫn còn muốn."

Cô òa khóc, ôm chầm lấy anh như một kẻ chết đuối vừa tìm thấy bờ. Không ai nói gì thêm. Mọi nỗi đau đã đủ rồi. Giờ là lúc chữa lành.

Họ dắt nhau về nhà – nơi từng là địa ngục, nay bắt đầu trở thành chốn bình yên. Cô không còn là người phụ nữ yếu đuối chạy trốn tình cảm. Anh không còn là người đàn ông trốn chạy quá khứ. Họ học cách yêu lại từ đầu – bằng sự thấu hiểu, bao dung, và chân thành.

Câu chuyện ấy, tưởng chừng chỉ toàn những vết cắt, lại khép lại bằng tình yêu sâu sắc nhất: thứ tình yêu không đến từ những ngày đầu hạnh phúc, mà từ những tháng ngày cả hai đã cùng đi qua địa ngục, vẫn quyết tâm quay lại tìm nhau giữa cuộc đời rộng lớn.